Người lái xe Damon hạ kính xuống, cả buổi sáng hôm nay anh mới nhìn thấy một người duy nhất ở quanh đây. Anh cũng không biết nên gọi là tiểu thư hay tiên sinh. An toàn nhất là cứ xin chào trước.
Uyển Uyển nhìn Damon, sau đó lắc đầu nói: "Ngại quá, tôi cũng không rành đường ở đây"
Damon khẽ giật mình, giọng nói phát ra từ vị tiểu thư này mang theo mùi hương chân chất, mềm mại như nước, trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo như mùa đông mang đến cảm giác thanh khiết, khiến người nghe cảm thấy như một loại hưởng thụ.
Nhưng Damon hưởng thụ chẳng được bao lâu, bởi vị tiểu thư này là người duy nhất có thể hỏi đường, nhưng cô cũng không biết Na Mẫu ở đâu. Anh nuốt nước bọt, mắt nhìn người nam nhân vẫn còn mải mê xem văn kiện trên tay ở phía sau, chỉ như thế thôi đã làm anh thấy khiếp sợ.
"Tiểu thư cô không biết tòa cao ốc thi đấu ở đâu sao?" – Chưa từ bỏ ý định anh quyết định hỏi thêm lần nữa
Uyển Uyển gật đầu: "Cái đó thì tôi biết, ngài đi qua giao lộ rồi quẹo phải, nhìn bên phải sẽ thấy Nhân Tái Tư. Cách Nhân Tái Tư không xa chính là tòa cao ốc thi đấu"
Damon cơ hồ cảm động đến rớt nước mắt, nếu hỏi mà vẫn không biết đường, anh có khả năng sẽ chết trong xe vì áp suất hạ thấp. Thời gian đối với ông chủ anh chính là tiền tài, cả buổi sáng đi lòng vòng, ông chủ vẫn chưa phát hỏa đúng là kì tích.
Ông chủ anh mỗi khi tức giận cũng khác người, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn một cái. Ánh mắt không mang theo chút hơi ấm này khiến người khác run sợ, giống như sa vào sông băng, nếu không chú ý sẽ vạn kiếp bất phục.
"Cám ơn tiểu thư, cám ơn, cám ơn" Damon hận không thể xuống ôm cô một cái
Uyển Uyển cười gượng, không hiểu sao chỉ đường thế này lại có thể mang đến cho cô cảm giác vĩ đại như cứu được một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Bất quá, từ phía hàng ghế sau truyền đến giọng nói lạnh thấu xương cắt ngang Damon đang nhiệt tình cảm ơn.
"Damon lái xe"
Lời nói vang lên như mệnh lệnh, thanh âm trầm thấp uy nghiêm không ai dám cãi lại.
Quả nhiên Damon liền im miệng không nói, ngồi nghiêm chỉnh giống như chuẩn bị lâm trận giết địch. Anh khó xử cười cười với Uyển Uyển, sau đó đẩy kính xe, nổ máy.
Cả người Uyển Uyển như đông cứng giật mình đứng im bất động. Giọng nói vừa nãy...
Trong khoảnh khắc, sắc mặt cô tái nhợt, hai tay nắm thành quyền buông thỏng hai bên, cả cơ thể đông cứng khẽ run rẩy.
Giọng nói không hề mang theo chút nhiệt độ phát ra từ lồng ngực to lớn, giống như satan ở địa ngục đang bung mở hai cánh màu đen. Giọng nói như thế cả đời này cô chỉ nghe được từ một người.
Cô nhắm mắt lại cố gắng hít thở
Tích
Tiếng còi ô tô vang lên, Lệ Nhiên Hi dừng xe kế bên.
Uyển Uyển mở to mắt, bi thương trong đôi mắt đen như mực biến mất rất nhanh. Cô mỉm cười nhìn Lệ Nhiên Hi, để lộ lúm đồng tiền nhạt rất mê người
Nụ cười sâu xa, nhưng sâu trong đáy mắt lại có chút suy nghĩ. Không phải anh, nhất định không phải anh. Hách Liên Uyển Uyển, ngươi quên rằng anh từng nói với ngươi những gì sao? Anh nói cả đời này... cũng sẽ không bao giờ để ý đến sự có mặt của ngươi ở nơi này nữa.