Không hiểu tại sao, Lệ Nhiên Hi nằm trên giường mãi mà vẫn không ngủ được, mắt mở to nhìn lên trần nhà một lúc lâu rồi đứng dậy.
Áo sơ mi màu đã phai, tóc rối trên đỉnh đầu mang vẻ tự nhiên. Ngũ quan bén nhọn như hàng kiếm rất sắc bén vừa rút ra khỏi vỏ. Hơn nữa đôi mắt đen lúc nửa tối như một mặt sông đen huyền ảo.
Chỉ thấy Lệ Nhiên Hi đứng bên cửa sổ, châm điếu thuốc. Ánh lửa chợt hiện lên. Từng đợt sương khói bốc lên như Giao Long, tạo thành một lớp màn che cảnh ngũ quan cao thâm, sương khói lượn lờ tạo nên sự tà mị một cách hiệu quả.
Nghĩ lại cách đây hai năm lần đầu gặp Uyển Uyển, khóe miệng của nam nhân khẽ cười tạo thành hình vòng cung, giống như một mùa xuân đang rộn ràng kéo tới. Khi đó anh còn nghĩ cô là một tiểu nam sinh, ngẫm lại cũng thật buồn cười.
Đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới làm Lệ Nhiên Hi chú ý. Mỗi ngày anh đều sống nhờ dao, búa nên đối với hoàn cảnh xung quanh mình cực kỳ nhạy cảm. Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, người thường sẽ không thể nghe thấy.
Anh dập tắt thuốc, thân ảnh nhanh nhẹn di chuyển tới cửa, di chuyển nhanh đến mức khó tin. Anh thuần phục cầm lấy cây gậy bóng chày giấu sau cửa, bàn tay Lệ Nhiên Hi nhẹ nhàng đặt trên tay nắm cửa, rồi xoay nhẹ nó.
Thấy rõ người tới là ai, trên mặt Lệ Nhiên Hi lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Uyển Uyển."
Anh còn chưa nói xong, thân thể mềm mại mang theo mùi hương nhẹ nhàng liền ngã vào ngực anh.
Lông mày mỏng của Lệ Nhiên Hi chau lại, bàn tay để sau lưng lén thả gậy bóng chày xuống. tay còn lại xoa nhẹ đỉnh đầu của cô. Gương mặt cô áp vào lồng ngực của anh. Chỉ cách một lớp vải mỏng nên hơi thở ấm áp của cô chạm vào da thịt anh, khiến cảm giác khô nóng trong cơ thể bùng lên.
"Đã trễ thế này em không ở nhà chạy đến đây làm gì? Chuyện gì xảy ra vậy?" Anh mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn.
Cô ở trong lòng anh khẽ lắc đầu, cái gì cũng không nói. Bàn tay mảnh mai trắng như sứ giữ chặt lấy thắt lưng anh.
Đôi mắt đen của Lệ Nhiên Hi lộ ra vẻ xa xăm, càng yêu nhiều thì càng đau khổ.
Tiểu gia hỏa này ở nhà chắc chắn bị ủy khuất, nếu không đêm khuya cũng chẳng chạy tới nhà anh. Trong lòng anh giờ này nghĩ lại vẫn còn chút sợ hãi. Dường như muốn xác nhận cô có khỏe hay không, Lệ Nhiên Hi gắt gao ôm lấy cô, hận không thể đem cô giữ mãi trong lòng.
Ánh trăng lộ ra bên ngoài cửa sổ, ánh sáng chiếu vào cơ thể hai người khiến họ như một hòa thành một hợp thể.
Thật lâu sau đó một giọng nói rầu rĩ từ trong ngực anh vang lên. "Anh Nhiên Hi, tiền thật sự quan trọng vậy sao? Cả gia cảnh, thân phận cũng quan trọng như vậy ư? Ca kỹ thì đã làm sao? Con của ca kỹ thì thế nào chứ? Em là con gái của ông ấy mà..." Nhiều năm như vậy cô không phải không biết, Phùng Thu Liên, Hách Liên Doanh Doanh có thân phận có gia thế, nhưng chẳng lẽ huyết thống cũng không quan trọng bằng nó sao?
Lệ Nhiên Hi nhắm hai mắt lại, đôi mắt sâu thăm thẳm ẩn dấu sự đau lòng. Trong lòng từng đợt thắt lại, run rẩy không ngừng.
"Đồ ngốc, trong mắt Lệ Nhiên Hi này, Uyển Uyển quan trọng hơn những thứ kia."