Người phục vụ dẫn cô sang quán coffeeshop bên trái, sau đó rời đi.
Phong cảnh nơi này không tệ, cửa sổ làm bằng thủy tinh có thể nhìn thấy tất cả cảnh bên ngoài, phía bên phải là khu rừng nhiệt đới nhân tạo, cách họ không xa là cầu thanh máy đang chuyển động.
Nơi này xem ra thật thanh tĩnh, một mặt nhìn phong cảnh, uống cà phê, mặt khác lại nói chuyện quả thật rất hợp.
Đợi Uyển Uyển ngồi xuống, đại diện phía bên công ty Á Tư Lệ cũng thu hồi vẻ kinh ngạc: "Lần đầu gặp, không ngờ tiểu thư Hách Liên so với ảnh chụp còn xinh đẹp hơn nhiều"
Uyển Uyển tao nhã cười, môi cong lên lịch sự đáp: "Cảm ơn, nhưng là vũ công, tôi vẫn thích người khác khen tài nghệ múa của mình".
Giọng nói Uyển Uyển hài hước khiến đối phương có chút ca ngợi: "Tôi rất thích tính cách của tiểu thư đây, tôi cũng từng tiếp xúc không ít minh tinh, thái độ khiêm tốn của họ khiến tôi thấy thật giả dối, căn bản họ quá tự cao tự đại không coi ai ra gì, cũng thật khó hầu hạ!"
Nghe vậy, Uyển Uyển ngẩng lên, nhìn thấy thái độ thăm dò trong mắt đối phương. Trong lòng ngầm hiểu, độ cong bên môi cũng giảm đỉ, chỉ điểm xuyết bằng nụ cười nhạt.
"Trong lòng mỗi người có thước đo khác nhau, dối trá hoặc cao ngạo không thể chứng tỏ họ tốt hay xấu. Chỉ cần tốt thì những khuyết điểm nhỏ đó cũng nên bỏ qua, không phải sao?"
Nhìn Uyển Uyển rất lâu, đại diện bên Á Tư Lệ mỉm cười, duỗi tay: "Tiểu thư không chỉ xinh đẹp còn rất thông minh. Rất thích hợp hợp tác với Á Tư Lệ. Cho phép tự giới thiệu, tôi là Jack, sẽ phụ trách đầu tư lần này".
Uyển Uyển duỗi tay nắm, ánh mắt xẹt qua chút nghi hoặc: "Jack?, Chẳng lẽ anh là..."
Jack cười: "Đúng vậy, là phó tổng của Á Tư lệ".
Uyển Uyển nhìn sâu vào mắt đối phương suy nghĩ, không phải cô tự hạ thấp giá trị bản thân, nhưng cùng cô hợp tác cũng không cần mời tới phó tổng nói chuyện, huống chi hạng mục đầu tư không lớn, lần này phái cả đại nhân vật tới không khỏi làm lớn chuyện.
"Hách Liên tiểu thư cảm thấy công ty chúng tôi không biết trọng nhân tài sao?" – Ngữ khí anh trêu chọc.
Uyển Uyển lắc đầu: "Chỉ là thụ sủng nhược kinh, phái cả ngài tới, chắc chắn công ty ngài với đoàn nhảy của tôi rất hứng thú. Chẳng lẽ các vị không sợ, chúng tôi sẽ dựa vào điều đó mà đòi hỏi quá đáng sao?"
Jack buông lỏng tay: "Chúng tôi rất tin tưởng phong thái của tiểu thư, lần này đầu tư đích thực chúng tôi rất có hứng thú. Không, phải nói, tổng tài của chúng tôi đối với vũ đoàn của tiểu thư rất hứng thú".
Trong lòng càng thêm nghi hoặc: "Tổng tài của các vị?"
Người nắm giữ là tổng tài của Á Tư Lệ, nam nhân trước mặt chỉ là đại diện cho ông chủ, còn tổng tài vẫn không lộ mặt, không ai biết anh ta là ai.
Lúc Uyển Uyển nói chuyện, đại sảnh khách sạn liền trở nên im lặng. Lặng ngắt như tờ.
Chỉ có tiếng hít thở hết sức rõ ràng. Một đám vệ sĩ đi trước, bao lấy một nam nhân tiến vào sảnh.
Mãi đến khi nam nhân biến mất, ánh mắt mọi người không hề rời khỏi anh. Anh giống như cây anh túc khiến người khác nghiện, dù là thuốc độc, vẫn khiến người khác không thề kiềm được mà bị hấp dẫn.
Sau giữa trưa, nắng vàng rực rỡ, xuyên qua thủy tinh, hình thành một loại cảm giác về mắt hết sức đặc biệt. Nhưng còn đẹp hơn cả ánh mặt trời, nó chính là nam nhân mãnh liệt trước mắt.
Anh tuấn, dáng người cao, mang theo vẻ ngoài lạnh lùng cao quý, một đồ tây cao cấp được cắt may thủ công khiến nam nhân càng tựa như bức tượng Hi Lạp, khí thế vương giả cằm nâng lên khiến kẻ khác run sợ, đôi mắt màu đen sâu thẳm.
Không, không phải màu đen, cảm giác lành lạnh điên cuồng.
Là anh.
"Tiểu thư Hách liên cô không sao chứ?" – Nhìn sắc mặt Uyển Uyển trắng nhợt, Jack hỏi.
Uyển Uyển lấy lại tinh thần, trầm tư suy nghĩ một lát liền quay lại. Nhìn anh cười, mái tóc dài lay động rũ xuống.
"Không có gì" – Cô nhẹ nhàng đáp.
Jack nhìn về bóng người đang xa dần, lý giải nói: "Đây là khách sạn của tổng tài Fiji Siqi. Nhưng ngài ấy rất ít khi xuất hiện nơi công cộng, xem ra phúc khí chúng ta cũng tốt thật. Tiểu thư thoạt nhìn như quen biết ngài ấy?"
"Sao có thể? Tôi chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi".
Uyển Uyển không nói thêm nữa, hai mắt cụp xuống không biết đang suy nghĩ gì, không hề chú ý đến ánh mắt dò xét của người đối diện. Cùng Jack nói chuyện chi tiết chốc lát, điện thoại Uyển Uyển vang lên. Vội cáo từ, cô rời khỏi khách sạn.
Quả nhiên đứng bên đường lộ, là chiếc Mini-cooper màu xanh của Ngải Đức. Uyển Uyển hít sâu đem hình ảnh của người đàn ông lúc nãy dẹp đi. Mỉm cười nhìn Ngải Đức nhàn nhã tựa vào xe.
Cùng lúc, tại tầng tám bên trong phòng làm việc của công ty, Jack cẩn thận đặt tài liệu lên bàn công tác. Ánh nắng nhỏ vụn từ cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, phản chiếu vào lớp đá cẩm thạch trơn bóng trên sàn.
Lúc này, một người nam nhân đang đưa lưng về phía Jack, tay đút túi đứng bên cửa sổ. Ánh nắng chớp động, khiến hai má nam nhân lúc sáng lúc tối, dáng người nghiêm nghị, cao ngạo, bạc môi băng lãnh, từ trên thân toát ra luồng khí lạng lùng, khí chất vương giả không phải ai cũng tiếp cận được, cao quý mà xa cách, mê mị điên cuồng.
"Là như thế này, Hách liên tiểu thư hình như rất thích thú với kế hoạch của chúng ta, đồng ý sẽ suy nghĩ lại một lần" – Rất lâu vẫn không thấy ông chủ đáp lại.
Jack đứng yên không dám nhúc nhích, trộm đánh giá nam nhân dưới ánh mặt trời.
Mải đến khi, anh thấy trong mắt ông chủ trở nên sâu hoắm, chiếc cằm hoàn mỹ, đường nét rõ ràng dường như cố kìm nén di chuyển.
Ánh mắt của Jack nhìn theo hướng tổng tài ra phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy là cô gái xinh đẹp lúc nãy cùng anh nói chuyện đang bước lên chiếc xe màu xanh, ôm lấy người đàn ông cao to.