Mễ Kì gật gù, nhìn thoáng qua phòng bếp xe có động tĩnh gì không mới nói tiếp: "Chính là Lạc Tư. Nghe nói ba năm gần đây anh ta càng trở nên thần bí, muốn biết tin tức không dễ chút nào".
Uyển Uyển mỉm cười, thì ra Mễ Kỳ nói anh. Cái tên này quả thật đã trở nên xa lạ với cô.
Cô khẽ lắc đầu: "Tôi cùng anh ấy không còn quan hệ gì nữa. Mễ Kỳ không cần hỏi thăm tin tức đâu, tôi cũng không có hứng thú nghe kể về một người xa lạ"
Mễ Kỳ nheo nheo mắt: 'Có thật là người xa lạ không?"
Uyển Uyển dịu dàng cười, không chút do dự gật đầu, ngay cả chút chột dạ cũng không có, đôi mắt đen nhìn thẳng. Điều đó khiến Mễ Kỳ tin rằng Uyển Uyển nói thật. Lúc nãy còn tính kể cho Uyển Uyển tin tức, vừa là để thăm dò Uyển Uyển. Cô muốn biết muốn quên một người đàn ông khó bao nhiêu.
Nhìn vẻ mặt trong sáng không hề che dấu của Uyển Uyển, Mễ Kỳ thoáng yên tâm. Dù sao A thị cũng không còn như trước đây, nó đã thành thiên hạ của gia tộc Fiji Siqi.
Không hề khoa trương khi nói rằng, tất cả các xí nghiệp ở thành phố A này ít hay nhiều cũng liên quan đến tập đoàn Fiji Siqi. Bất luận là hắc bạch lưỡng đạo, hay thương mại chính trị, Lạc Tư đều có thể hạ được, không có kẻ địch lại.
Lần này Uyển Uyển quay về, điều Mễ Kỳ hiếu kì nhất chính là — Uyển Uyển, còn tình cảm với Lạc Tư hay không.
Bữa cơm chiều diễn ra rất đỗi bình thường, Mễ Kỳ và Ngải Đức lại đấu khẩu, Uyển Uyển có đôi khi ngoài nghi đây có phải là người cô biết không, vì chỉ có đối với cô anh mới chưa bao giờ lớn tiếng.
Nhìn Mễ Kỳ và Ngải Đức hai người miệng mở to, Uyển Uyển đứng bên cạnh cười ra tiếng.
Ngải Đức ngoái đầu nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy liền cảm thấy xấu hổ, tay cầm lấy ảo ngủ đem cô đẩy mạnh vào phòng tắm.
"Nhanh đi tắm, hôm nay nghỉ sớm, mai cô còn rất nhiều chuyện phải làm".
Nghe anh ra lệnh, Uyển Uyển trẻ con ngoái đầu cười: "Tôi còn tưởng anh sẽ bắt tôi nghỉ ngơi chứ".
Anh nhíu mày, từ năm trước anh đã đem mái tóc vàng của mình nhuộm thành màu nâu rám nắng, thoạt nhìn trông anh chững chạc hơn nhiều.
Ngải Đức gật đầu: "Tôi cũng muốn thế nhưng liệu cô có nghe lời không?"
Cô thành thật lắc đầu: "Không biết".
Ngải Đức lắc đầu, dáng vẻ nói rằng "Tôi biết sẽ như thế mà"
Sau khi tắm xong, Uyển Uyển mở cửa phòng tắm. Từ trong nhà tù rời khỏi, cô vẫn chưa có cắt tóc, hai năm trước tóc vẫn còn ngắn tới tai nay đã đến thắt lưng. Mái tóc đen dài tùy ý đổ xuống mềm mại như tơ lụa.
Ánh trăng sáng rực, luồn qua khung cửa chiếu trên gương mặt trắng nõn của cô, tựa đóa hoa quỳnh, lại thanh tao như hoa sen trong nước, mang theo chút thẹn thùng vì gió lạnh.
Trước đây chỉ là một nữ hài, nhưng trải qua thử thách ngày càng thêm rực rỡ chói mắt. Toàn thân sáng rực như thủy tinh, kim cương, hơn nữa còn mang thêm nét quyến rũ của nữ nhân, vừa gợi cảm vừa mang theo cảm xúc dịu dàng.
Tất cả mọi thứ đều góp phần tạo nên vẻ đẹp tuyệt trần, vưu vật.
Nhìn mình trong gương, Uyển Uyển cảm thấy ngày càng không nhận ra bản thân. Không chỉ có vẻ ngoài thay đổi cả suy nghĩ cũng lột xác. Mới hai mươi mốt tuổi, nhưng đã trải qua biết bao đau thương nội tâm trở nên già nua.
Cạch, cạch—
Cô thu hồi suy nghĩ, nhìn nam nhân anh tuấn cao ngạo đang đứng tựa vào cửa. Trên tóc Ngải Đức vẫn còn ướt nước, môi cong lên tà mị, tay nhét túi thong thả bước đến.
Đem một chén nước đặt lên bàn, anh đặt viên thuốc vào tay cô. Uyển Uyển nhận lấy, nuốt xuống.
"Ngày mai có kế hoạch gì không?"
Cô nghĩ nghĩ rồi ngửa đầu nhìn nói: "Cũng nên đi thăm chú Lê trước, rồi tới khạch sạn đã đầu tư xem thế nào".
"Tốt lắm, khi nào tới chỗ đầu tư thì gọi điện".
"Để làm gì a?" – Đôi mắt đẹp hiện lên sự nghi hoặc.
Anh kéo cô đi tới bên giường, hất lớp chăn bông màu trắng lên, đợi cô nhu thuận nằm yên trên giường mới ngồi xuống bên mép, nói: "Tôi giúp cô hẹn một bác sĩ tâm lý, là bằng hữu, cũng là người rất có khả năng trong giới tâm lý. Ngày mai gặp bác sĩ, hy vọng anh ấy có thể giúp được cô".
Hai mắt Uyển Uyển rũ xuống, khó khăn lắm mới che khuất đôi mắt đang ướt nước. Cô gật đầu giọng nói nhỏ nhẹ: "Được".
Vẻ mặt anh lo lắng nhìn Uyển Uyển rất lâu, mới duỗi tay mở đèn ngủ phía trên, cúi đầu hôn lên trán cô: "Nghỉ ngơi cho tốt, tạm thời đừng nghĩ gì cả, biết không?"
Cô dịu dàng gật đầu: "Ngủ ngon, Ngải Đức".
"Ngủ ngon".
Sáng hôm sau, cô lái xe đến bệnh viện trung ương gặp chú Lê. Lúc ở Mỹ, chú Lê cũng thường xuyên sang thăm, nhờ có Ngải Đức chăm sóc bên cạnh nên chú Lê cũng yên tâm nhiều.
Lúc từ bệnh viện đi ra đã tới thời gian hẹn đầu tư. Lần này tới thành phố A, cô cùng Mễ Kỳ tích cực tranh thủ vì muốn lôi kéo thêm nhà tài trợ. Dù sao nếu chỉ trông chờ vào diễn xuất mà phải nuôi thêm cả trăm người hơi khó khăn, hơn nữa thời gian diễn của cô cũng rất hạn chế, cho nên cũng cần một số nhà tài trợ.
Lần này nhà tài trợ là một công ty cũng có tiếng, mới thành lập một năm rưỡi nhưng uy tín cũng rất tốt. Ngoại trừ việc công ty đứng phía sau rất có thế lực cũng nghe nói ông chủ của họ cũng là người khó tính.
Lúc tới thành phố A, cô cũng chỉ đàm phán vài lần xã giao, lần này gặp, cũng ngoài ý muốn.
Hôm nay, Uyển Uyển mặc lễ phục đen, cổ áo hình chữ V, lộ ra vùng vai trắng nõn như sứ hoàn mỹ, cùng với việc tập luyện khiến dáng người cô thêm thướt tha, hai chân nhẵn nhụi, có chút mị hoặc người khác.
Mặc dù nhìn thấy không ít minh tinh thiên kim tiểu thư, nhưng nhân viên khách sạn lúc nhìn thấy cô cũng đều bất ngờ cảm thấy kinh ngạc. Đối với việc này Uyển Uyển cũng biết nhưng không thể trách được. Cô cười nhạt, lịch sự hỏi: "Cho hỏi, người của công ty Á Tư Lệ có ở đây không?"