Cô không có làm sai chuyện gì cả, cô chẳng qua là yêu một người. Vì tình yêu đó mà trở nên nhỏ bé, bị mọi người miệt thị, bị mọi người khinh thường, không ai quý trọng. Nhưng cô đã vượt qua được tất cả, không bao giờ xuất hiện...
Người đang nhớ cô lúc này thì đi khắp nơi trên thế giới cũng không tìm thấy cô.
Mọi ngày trong hai năm qua đều như vậy, Ngải Đức làm bữa tối, anh dày công tính toán số vitamin mà Uyển Uyển cần, rồi bưng đồ ăn nóng hầm hập đến trước mặt cô.
Uyển Uyển ăn rất ít, anh đều biết. Nhưng cũng biết, vì không muốn anh lo, mỗi bữa nào đều cố gắng ép bản thân đem cơm ăn cho hết.
Nhưng rõ ràng hôm nay lòng cô không yên. Không biết là lần thứ mười sáu hay mười bảy Uyển Uyển không nhập tâm như vậy, Ngải Đức đứng lên đi đến trước mặt cô, cầm lấy cái thìa trong tay cô ra.
Uyển Uyển bị hành động của anh làm cho giật mình, đôi mắt xinh đẹp nổi lên sự nghi hoặc, ánh mắt đen như mực nhìn Ngải Đức ngồi xuống trước mặt cô, hai tay áp lên thành ghế vịn.
"Uyển Uyển, còn nhớ hiệp ước hòa bình giữa chúng ta không?" – Anh nghiêm túc nói.
Uyển Uyển gật đầu: "Luôn thẳng thắn thành thật, không giấu giếm".
Ngải Đức khẽ nhướng môi, vừa lòng cười: "Tốt lắm, nói cho tôi biết hôm nay cô làm sao vậy? Từ buổi chiều cô đã như mất cả hồn vía".
Nói xong, anh chú ý cô bắt đầu cắn môi dưới. Động tác nhỏ này của cô chứng tỏ là đang khẩn trương hoặc cảm xúc không ổn định sẽ ngược đãi môi mình.
Nam nhân khẽ thở hắc, dùng ngón tay nhẹ nhàng chà sát môi dưới: "Đừng ngược đãi nó, Uyển Uyển, tôi chỉ muốn biết cô vì sao lại phiền não thôi".
Uyển Uyển nhướng mắt, nhìn sâu vào đôi mắt đầy quan tâm.
Hít sâu nói: "Tôi có thể không gặp bác sĩ tâm lý không? Ngải Đức, tôi không thích nơi đó, không thích bệnh viện".
Anh có thể khoan thứ cho chút tính tình này của cô, ngữ khí nhẹ nhàng thong thả, dường như là đang đối xử với một đứa trẻ giận dỗi: "Tôi biết cô không thích bệnh viện, nhưng mà ở đó đâu có mùi thuốc khử trùng, không có dao giải phẫu đáng sợ đó, cũng không có bác sĩ mặc áo trắng. Cô hoàn toàn không cần lo lắng".
"Là vậy nhưng bác sĩ tâm lý cũng là bác sĩ" – Cô nghĩ đại một lý do tồi tệ nhất.
Ngải Đức đẩy mái tóc dài của cô sang một bên: "Tôi cũng là bác sĩ, cô quên rồi sao? Uyển Uyển tôi chỉ là quan tâm cô, muốn cô sớm hồi phục. Bác sĩ Thang Mễ là chuyên gia về tâm lý, ông ấy có thể trị được cho cô"
"Tôi biết, Ngải Đức, tôi biết anh tốt với tôi" – Uyển Uyển cụp mắt xuống.
Sau đó cô gật đầu, hít sâu nói: "Yên tâm, tôi sẽ đến đúng hẹn".
"Được rồi, nếu cô chưa chuẩn bị tâm lý, tôi có thể dời thời gian lại. Nhưng mà Uyển Uyển, đây không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến hôm nay cô trở nên im lặng như thế đúng không?"
Cô chậm rãi hạ mắt nhìn Ngải Đức, sau đó gật đầu: "Tôi ở khách sạn nhìn thấy..."
Cạch cạch—
Tiếng gõ cửa cắt ngang lời Uyển Uyển, Ngải Đức nhìn về cửa rồi nói với cô: "Để tôi đi".
Ngải Đức đứng dậy, nhìn thấy người lạ hai mắt liền nhíu lại: "Xin lỗi, ông tìm ai?"
Đối phương còn chưa kịp trả lời, Uyển Uyển đã tò mò đi tới, lúc nhìn thấy vị khách hai mắt đầu mở to. Cô kinh ngạc nói: "Luật sư Lưu!"
Luật sư Lưu đi vào nhà, Ngải Đức pha ba chén trà, rồi ngồi xuống cạnh Uyển Uyển.
Hai mắt Uyển Uyển chớp động, mang theo sự nghi vấn cùng tò mò, ánh mắt chưa từng dời khỏi Luật sư Lưu.
Ông ấy, sao lại biết cô ở đây? Nếu luật sư Lưu biết cô ở đây có phải người đàn ông kia cũng biết.
Uyển Uyển ngăn bản thân tiếp tục suy nghĩ, dù sao cô cùng anh không còn bất cứ quan hệ gì. Hơn nữa, với sự hiểu biết của cô về anh, anh ghét cô như vậy sao lại rãnh ranh đi điều tra hành tung của cô.
Nhưng nếu không phải thì Lưu luật sư sao lại ở đây?
Lúc Uyển Uyển miên man suy nghĩ, Ngải Đức đã nói trước: "Uyển Uyển nói ông là luật sư, nhưng thật sự nghĩ không ra, điều gì khiến ông đích thân đến đây vậy?"
Đối với ngữ khí chế giễu của Ngải Đức, lưu luật sư nhún vai, uống một ngụm trà, nhìn sang Uyển Uyển quả nhiên thay đổi rất nhiều
"Hách Liên tiểu thư, hai năm không gặp tiểu thư lại xinh đẹp lên nhiều".
Uyển Uyển mỉm cười: "Cám ơn Lưu luật sư. Nhưng ngài hôm nay tới đây chắc không phải mục đích chỉ là nói câu này, dù sao giữa cũng đâu có quan hệ gì".
Lưu Luật sư cười nói: "Tiểu thư nói đúng, giữa chúng ta đúng là không có gì. Nhưng mà, tiểu thư cùng ông chủ chúng tôi giao tình rất sâu".
Uyển Uyển rùng mình, lập tức bưng chén trà trước mặt lên, đầu ngón tay vuốt nhẹ mép chén trà màu xanh, khiến cho nó càng thêm mỹ ngọc. Đôi môi anh đào hé mở.
"Giữa tôi và anh ấy, cách đây ba năm đã chấm dứt. Nếu nó có giao tình, thật sự không dám trèo cao" – Giọng nói êm ái, không chút gợn sóng.
Lưu luật sư nghe Uyển Uyển nói vậy không lấy làm kinh ngạc, rút từ trong phong bì ra một phần văn kiện đặt lên bàn, rồi đẩy đến trước mặt cô.
"Đúng vậy, nhưng quan hệ giữa tiểu thư và ông chủ cũng không phải ít. Ít nhất–"
Lưu luật sư dừng lại, khôn khéo quan sát nét mặt Uyển Uyển, mới nói tiếp: "Ít nhất giữa hai người vẫn còn tồn tại quan hệ hôn nhân".
Chén trà trong tay Uyển Uyển đột nhiên rung lên, không dám tin liền mở to mắt.