Người khác nói có lẽ Lam Tuyết sẽ không tin nhưng Khương ŧıểυ Kỳ nói Phật ngọc này có vấn đề, chị ấy tin.
Có điều, với góc nhìn của chị về pho tượng đại Phật ngọc này, ngoài giá trị liên thành thì nó còn toả ra cảm giác áp bức không thể xem nhẹ, đừng nói đến việc sờ soạng với ý đồ xấu, ngài chỉ cần liếc một cái cũng khiến một tên làm chuyện xấu từ nhỏ đến lớn phải quỳ xuống thẳng thắn.
Mà Khương ŧıểυ Kỳ lại còn muốn ôm một cái, thật sự không phải người bình thường mà!
“Nếu pho Phật ngọc này có vấn đề thì cũng coi như là một manh mối, có khi giết chết Tà Thần phải dựa vào ngài không?” Khương ŧıểυ Kỳ tự tin phân tích, khó trách nhiệm vụ của cô chỉ cần câu dẫn được Phật tử, đủ điểm qua ải không phải mơ, xem ra nó đã được sắp xếp phải hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Tuy là như thế, cô vẫn cắn răng không hoàn thành nhiệm vụ biến thái này!
Lam Tuyết gật đầu: “Rất có khả năng, em đừng tới gần, để chị đi xem xét.”
“Vậy chị cẩn thận một chút nha.” Khương ŧıểυ Kỳ tiếp tục cảm thấy đánh giá của trò chơi không hề sai, cô thật sự là một con gà yếu ớt, còn chưa chủ động câu dẫn Phật tử mà lại bị tượng Phật dụ dỗ trước rồi, vừa nãy nếu không có Lam Tuyết… có lẽ cô đã bò lên, sau đó…
Nghĩ lại thôi cũng thấy đáng sợ.
Lam Tuyết tìm kiếm trước sau một phen, vẫn không phát hiện tin tức nào có giá trị, chỉ có thể đi ra sau phòng ăn với Khương ŧıểυ Kỳ.
“Hình như sắc trời tối đi rồi.”
Nghe thấy lời của Khương ŧıểυ Kỳ, Lam Tuyết cũng nhìn lên trời, sắc mặt nghiêm lại: “Thời gian ở đây hỗn loạn quá, có lẽ một ngày không quá dài, xem ra đêm nay lại là một đêm kinh hoàng không ngủ rồi… Biết tại sao chị lại bảo em đừng tới gần Chương Dĩnh và Trịnh Bá kia không?”
“Chị nói gì cơ, nhiệm vụ hôm qua chị nói là giả à?” Khương ŧıểυ Kỳ kinh ngạc hỏi lại nhưng phản ứng cũng không quá lố.
Lam Tuyết vừa kiểm tra các góc quanh phòng ăn vừa thản nhiên nói với Khương ŧıểυ Kỳ : “Đúng vậy, bởi vì nhiệm vụ của chị hơi đặc thù, lúc ấy tình hình không rõ ràng, cũng không dám tin tưởng ai nên bịa bừa một cái.”
Nhiệm vụ đặc thù ư? Vẻ mặt của Khương ŧıểυ Kỳ lập tức đờ ra, chẳng lẽ còn biến thái hơn cả nhiệm vụ của cô sao?
“Đúng vậy, rất khó có thể nói ra. Nhiệm vụ phụ của chị chỉ có hai chữ, không có bất cứ lưu ý hay giải thích gì, thậm chí cũng không đếm ngược, hơn nữa còn là hai chữ rất dọa người, cho nên tình hình ngày hôm qua thật sự hơi khó nói.” Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, Lam Tuyếtcũng có thể nhìn thấu vài người chơi rồi, người duy nhất có thể tin tưởng trước mắt là Khương ŧıểυ Kỳ.
Khương ŧıểυ Kỳ đóng bệ cửa mới tinh nhưng cũng có chút kỳ quái, cô có thể hiểu vì sao Lam Tuyết lại làm như thế, tò mò hỏi: “Đó là nhiệm vụ gì? Có nguy hiểm không?”
Phòng ăn không lớn, bởi vì ánh sáng ban ngày không đủ nên cả căn phòng như bị bao phủ bởi một tầng bóng tối dày đặc, đẩy phiến cửa sổ bên ngoài ra là Phật viện tĩnh lặng không có một tiếng động, trong viện là một cây hoè già rộng che trời, trên vỏ cây loang lổ là từng lớp rêu xanh phủ lấy cả thân cây, Lam Tuyết nhìn thẳng vào cái cây kia, ánh mắt tiều tụy đanh lại.
“Chính Là [Đầu người].”