Trái tim của Khương ŧıểυ Kỳ nảy lên, hai chữ này đúng là dọa người, cũng quá nguy hiểm. Trong giây lát cô liền nghĩ tới một trường hợp, có chút chần chờ nói: “Là chị hoài nghi… đầu người có liên quan tới nhiệm vụ của Chương Dĩnh và Trịnh Bá đúng không?”
Hiện tại đã biết nhiệm vụ của Chương Dĩnh là [Dâng vật hiến tế lên Tà Thần], mà nhiệm vụ của Trịnh Bá lại là [Tìm vật hiến tế mà Phật tử thích], thêm cả nhiệm vụ [Đầu người] không lưu ý hay giải thích gì của Lam Tuyết, Khương ŧıểυ Kỳ lớn gan phỏng đoán, vật hiến tế có liên quan gì tới đầu người hay không?
“Qua đúng suy nghĩ của chị như vậy, nhưng bây giờ chị cũng chưa chắc, nên chúng ta phải cách xa bọn họ một chút, nếu vật hiến tế là đầu người, trò chơi này ngoài chúng ta ra không còn ai khác, vậy rốt cuộc là đầu người chết hay vẫn là… người sống?”
Hai người không khỏi sởn tóc gáy, Khương ŧıểυ Kỳ lấy lại ham muốn sống sót lần thứ hai thật sự không thể chấp nhận được thứ đáng sợ như đầu người, trò chơi chó chết này đúng là biến thái hố người, đến giờ phút này cô mới nhận ra… thứ phải phòng bị trong trò chơi này không chỉ là hồn ma và Tà Thần… mà còn là người chơi người.
“Vậy giữa bọn họ, liệu có khả năng có thể cũng có người đang nói dối hay không?”
Lời của Khương ŧıểυ Kỳ khiến Lam Tuyết đồng tình gật đầu, nói: “Hôm qua chị có quan sát, lúc Chương Dĩnh nói đến nhiệm vụ phụ cố ý giữ lại một phần, hẳn là anh ta có giải thích nhiệm vụ phụ, có điều phần lớn là không nói dối, Trịnh Bá cũng nói thật, bởi vì sau khi Chương Dĩnh nói kiểm tra nhiệm vụ, anh ta mở to mắt rồi nhìn mọi người trước tiên.”
Cũng do ánh mắt quan sát từng người của Trịnh Bá khiến Lam Tuyết rùng mình, nên lúc đến lượt chị ấy nói nhiệm vụ phụ mới nói dối.
Bởi vì chị ấy không biết cái đầu này là của người khác, hay là… chính bản thân mình.
Khương ŧıểυ Kỳ đã yên lặng giơ ngón tay khen chị Lam, thật ra hôm qua cô cũng để ý thái độ và cách nói chuyện của mọi người, thế nhưng không sâu sắc như Lam Tuyết, quả nhiên con gà yếu ớt cá mặn và người làm ở vị trí cấp cao có sự chênh lệch rõ rệt.
“Nhưng có một điều chị nghĩ Chu Nguyên kia, khả năng cao gã cũng đang nói dối, bởi vì lúc ấy sau khi mở to mắt, phản ứng đầu tiên là nhìn Chương Dĩnh, cho nên nhiệm vụ của gã không chỉ đơn giản là sống hết ngày thứ ba thôi đâu.” Lam Tuyết nói đúng điểm quan trọng.
Khương ŧıểυ Kỳ không nhìn thấy điều này, dù sao hôm qua sau khi cô nhìn vào nhiệm vụ phụ của mình thì lập tức như bị sét đánh, bong bóng tình yêu vừa bắt mắt vừa chấn động, đến khi cô mở to mắt thì những người khác đã đấu tranh tư tưởng xong rồi.
Nói xong ba người kia, Lam Tuyết đột nhiên nhìn về phía Khương ŧıểυ Kỳ , sau đó cười khó hiểu.
“Em gái nhỏ, nếu chị đoán không lầm thì chắc nhiệm vụ của em hẳn là không đơn giản nhỉ, có phải cũng liên quan tới pho tượng Phật kia không?”