“Đừng quá hoảng hốt như vậy, ngày hôm qua chúng ta có quá ít thời gian, nếu hôm nay có thể tìm được Tà Thần rồi hoàn thành nhiệm vụ chính, không hoàn thành nhiệm vụ phụ cùng lắm là bị trừ điểm thôi.” Chương Dĩnh vẫn bình tĩnh trấn an.
Còn trừ bao nhiêu điểm thì không biết, dù sao cũng chưa ai có thể hoàn thành nhiệm vụ chính ngay trước khi nhiệm vụ phụ đếm ngược về không cả.
Nói như vậy cũng giống suy nghĩ của Khương ŧıểυ Kỳ, cô tuyệt đối không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ 18+ đó, cho nên chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ chính, may là thời gian đếm ngược của cô cũng không quá ngắn.
Nhưng nói vậy cũng không thể trấn an được Lý Cương, cậu ta vẫn hoang mang lo sợ nhưng lúc này chẳng ai rảnh quan tâm cả. Sau khi chia nhóm 2 người, Chương Dĩnh bảo mọi người cẩn thận tìm kiếm manh mối từ trong ra ngoài Phật viện.
Khương ŧıểυ Kỳ và Lam Tuyết được giao tới phòng ăn nhỏ ở sân sau, Lý Cương đang mất bình tĩnh và Bùi Dung được giao tới sân trước, bốn người khác đi ra ngoài tìm kiếm ở khu vực núi gần đó. Vòng qua những miếng nội tạng đen ngòm tanh hôi máu me nhầy nhụa kia, Khương ŧıểυ Kỳ bước vào trong đại điện Phật ngọc kia lần nữa.
“Nơi này nhìn vẻ ngoài trống rỗng, có thể sẽ có mật thất hay đường đi bí mật gì giống trong phim truyền hình không nhỉ?” Lam Tuyết nói xong lập tức gõ lên mặt tường, thỉnh thoảng dậm chân một cái, xem dưới nền gạch có trống rỗng hay không.
Khương ŧıểυ Kỳ lại đi về phía pho tượng Phật, ban ngày không có ánh nến chiếu rọi, ánh sáng của Phật ngọc ảm đạm trông thấy nhưng sự tinh khiết từ trong ra ngoài thật sự quá đẹp, ngài có chút khác so với những pho tượng Phật khác, gần giống với hình tượng một người đàn ông, rõ ràng không có ngũ quan nhưng cũng có thể nhìn ra đường nét mềm mại từ hình dáng khuôn mặt, nhất là đôi tay đặt trên đầu gối đang hướng về trước vê Phật châu, ngón tay bạch ngọc thon dài, khớp xương cũng rõ ràng, lộ ra cảm giác dụ hoặc khó tả.
Muốn sờ thử ngón tay ngài, muốn thử cảm nhận nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay đó.
“Khương ŧıểυ Kỳ, em đang làm gì đó!”
Lam Tuyết quay người lại trông thấy Khương ŧıểυ Kỳ với vẻ mặt say mê, đứng dưới đài sen đưa tay lần mò trong tay đại Phật, tay cô rất nhỏ, trơn mềm trắng nõn trái ngược với bàn tay to rộng của Phật ngọc
Chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Khương ŧıểυ Kỳ bỗng hoàn hồn, kịp thời rút tay. Cô kinh ngạc nhìn Phật ngọc rồi lại nhìn tay mình, vừa rồi cô không ngừng muốn sờ Phật ngọc, lại còn muốn nhào vào trong lồng ngực ngài nữa, như bị mê muội vậy.
“Pho...Pho tượng Phật này… có hơi lạ.”
Nghe cô nói như vậy, Lam Tuyết nhanh chóng kéo cô đứng ở xa một chút, nhưng khi hỏi cô thấy lạ ở đâu thì Khương ŧıểυ Kỳ lại nói không rõ.
“Lạ như kiểu… không khỏi muốn sờ… rồi lại ôm một cái ấy, chị hiểu không?”
Lam Tuyết cũng không quá hiểu: ???
“Em gái, tỉnh lại đi, đây là trò chơi, cho dù em muốn ôm muốn sờ thì cũng không thể thèm khát như vậy đâu, hơn nữa đây còn là một pho tượng của đại Phật, khẩu vị của em nặng quá đấy.” Lam Tuyết xoa cái đầu đang cúi xuống của Khương ŧıểυ Kỳ, dù cô gái nhỏ xinh đẹp có uể oải nhíu mày thì cũng là cảnh đẹp ý vui, bỗng nhiên chị ấy nghiêm mặt nói: “Thôi được rồi, chị đùa đấy, chị hiểu ý em rồi, pho Phật ngọc này hẳn là có gì không bình thường, ví dụ như mê hoặc lòng người này.”