Vô Tình Lạc Vào Game Kinh Dị, Vô Cùng Hưởng Tình Mị

Chương 17: Chỉ Còn 23 Giờ Nữa

Trước Sau

break


Giống như ngày hôm qua, bầu trời ban ngày vẫn bị từng lớp sương xám che lấp, mơ hồ u ám không thôi. Khương ŧıểυ Kỳ thấy Chương Dĩnh đang đứng bên ngoài đại điện của pho tượng Phật ngọc kia nhìn lên trời, không chỉ anh ta mà Trịnh Bá kia cũng rất quái lạ, anh ấy ngồi xổm trên mặt đất dùng nhánh cây lật lật quan sát miếng nội tạng trong vũng máu.
“Đây…Đây là người sói à…” Lam Tuyết than thở.

Khương ŧıểυ Kỳ nghi hoặc: “Nghĩa là sao vậy?”
“Là còn hơn cả người tàn nhẫn nữa, cách xa người này chút đi.”
Miếng bánh bao cứng như gạch vẫn cần nướng trên lửa, lúc ăn sáng, ngoài Khương ŧıểυ Kỳ có trạng thái rất tốt ra thì ai cũng bộc lộ vẻ mệt mỏi, thảm nhất đương nhiên là Bùi Dung và Lý Cương, nói trắng ra là tinh thần đã bị dọa hỏng rồi, ra ngoài thấy máu chảy đầy đất là lại nằm song song nhau.

Khương ŧıểυ Kỳ cảm thấy hai người bọn họ thật sự đáng thương, mới hâm giúp một cái màn thầu cho mỗi người, đợi bọn họ tỉnh lại rồi ăn.

Mà Triệu Minh cũng thuộc nhóm sắp toi, bình thường cậu ấy còn không dám xem phim kinh dị, tối hôm qua lúc thấy Đào Sương máu me nhầy nhụa xé rách cửa sổ sắp chui vào, cậu ấy thật sự bị dọa sắp són ra quần.

Lúc đầu cậu ấy đã nghe thấy tiếng thét chói tai không ngừng bên phòng phải, thế mà Chương Dĩnh lại không cho cậu ấy cử động, dù sau đó nghe thấy tiếng cứu mạng đến chết đi sống lại của Bùi Dung, Chương Dĩnh từng nói có việc thì gọi một tiếng tiếp tục mắt điếc tai ngơ. Đến lúc ma nữ đi tới chỗ bọn họ, cậu ấy không kìm chế được mà phát ra tiếng, còn bị Chu Nguyên bóp cổ đè vào trong chăn.
Suốt một đêm cứ bị hành hạ tới lui như thế.

Quả nhiên đúng với nhiệm vụ trò chơi giao cho cậu, âm thanh đêm khuya thật sự mỹ diệu đến mức “cảm lạnh”, cậu ấy sắp sử dụng hết nỗi sợ trong đời của mình rồi.

Cậu nhóc to xác sắp đốt bánh bao cháy đen, mất hồn mất vía gặm nhấm, muốn chết thật! Dọa cậu đến nỗi này rồi, ôm nỗi sợ hãi nằm nghe cả đêm nhưng nhiệm vụ phụ vẫn chưa hoàn thành.

Khi Chu Nguyên đi rửa tay nấu nước, còn tức giận đạp Lý Cương nằm trên mặt đất một phát, vô cùng khinh miệt nói: “Thằng nhát gan, tối hôm qua không chết thì đêm nay cũng phải chết.”

Phát này của gã vừa hay lại đá tỉnh Lý Cương, có lẽ không nghe thấy lời Chu Nguyên nói, Lý Cương còn mơ mơ màng màng nói cảm ơn với người ta.

Chu Nguyên không ngại đá thêm cái thứ hai, phun một câu thằng ngu rồi rời đi. Câu này Lý Cương nghe rõ nhưng lại không hiểu vì sao mình lễ phép như vậy còn bị mắng, đỡ Bùi Dung đã tỉnh dậy, nơm nớp lo sợ trở lại thiên điện, đương nhiên là không dám ra bên ngoài nữa, cái sân kia còn đáng sợ hơn cả hiện trường giết người nữa.
Đáng sợ hơn là khi cậu ta cầm chén sứ đựng bánh bao, thuận tiện nhìn giao diện người chơi mới phát hiện thời gian cho nhiệm vụ phụ của mình chỉ còn 23 tiếng đồng hồ!
“Choang!” Chén bị quăng vỡ nát.
Cậu ta hoảng hốt đứng lên, trắng bệch mặt nói: “Làm sao bây giờ, tôi chỉ còn 23 tiếng đồng hồ nữa thôi, Đào Sương chẳng đưa ra yêu cầu nào, nhiệm vụ phụ của tôi sao mà hoàn thành được đây?!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc