(Vô Hạn) Sau Khi Bị Mù, Tất Cả Mọi Người Đều Giả Bộ Là Bạn Trai Của Ta

Chương 38: Người một nhà (5)

Trước Sau

break

Khăn quàng cổ ở chỗ cổ vì thấm đầy mồ hôi mà dính nhớp, lạnh lẽo áp sát da thịt khiến Kiều Thất rùng mình.

Rõ ràng đã chạy được vào trong nhà, vậy mà toàn thân hắn vẫn như bị nhấn chìm trong gió lạnh, lạnh đến tận xương tủy.

Cánh cửa phòng dưới những cú gõ dồn dập vừa rồi dường như mỏng manh lạ thường, như thể chỉ cần thêm một lực nhỏ nữa là sẽ sập xuống.

Trong cơn khủng hoảng cùng cực, bản năng cầu sinh ép Kiều Thất tìm lại chút khí lực nơi cơ thể rã rời.

Sắc mặt hắn trắng bệch, từng nhịp thở đều run rẩy, đôi chân mềm nhũn mà vẫn cố lết về phòng ngủ.

Khóa trái cửa, hắn lao đến bên giường, run tay mò lấy chiếc điện thoại đang sạc, ấn vội số báo cảnh sát.

Cuối cùng, giọng nữ trực ban vang lên ở đầu dây bên kia.

Kiều Thất gần như ép buộc chính mình hạ thấp giọng, nhưng tiếng run rẩy vẫn không cách nào che giấu:

“Xin chào... ta... ta ở trong khu nhà mình bị theo dõi... Ta đã chạy về đến nhà, nhưng người kia vẫn còn ngoài cửa... vẫn luôn gõ cửa...”

Trong lúc trình bày, hắn cũng báo lên địa chỉ hệ thống cung cấp.

Cúp máy rồi, một tia an toàn mới chậm rãi tràn về.

Hắn chỉ còn biết cầu nguyện cảnh sát đến nhanh hơn, hoặc là người ngoài kia tự biết khó mà lui đi.

Trong yên tĩnh căng thẳng, hắn nghe thấy động tĩnh ngoài cửa chợt thay đổi, tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Không có, là ta.”

Đó là giọng nam xa lạ, mang theo chút bất đắc dĩ kỳ quái, xuyên qua cánh cửa mà lọt vào tai Kiều Thất.

Hắn dường như đang nói chuyện qua điện thoại, ngữ khí có phần nghiêm trang lại cũng tùy ý: “Ừ, ta lát nữa sẽ giải thích với hắn.”

Điện thoại ngoài cửa im bặt.

Kiều Thất còn đang mờ mịt chưa hiểu, thì di động trong tay run lên, số 110 gọi lại.

Theo bản năng, hắn vừa bắt máy, thì bên ngoài liền vang lên giọng nam kia, vẫn mang chút bất đắc dĩ: “Không cần báo nguy... ta chính là cảnh sát.”

Trong nhà, dù Kiều Thất đã tháo chiếc khăn quàng che miệng mũi, hắn vẫn cảm thấy có chút khó thở.

Tiếng cảnh sát trực ban và người nam nhân bên ngoài trò chuyện vang lên bên tai, chứng thực cho hắn biết, người nam nhân đang ngồi cạnh trên ghế sô pha, không phải kẻ có ý đồ xấu hay biến thái rình rập hắn, mà là cảnh sát được phái đến âm thầm bảo vệ hắn.

Trong kịch bản vụ án còn nhắc tới một thế lực khác và giờ phút này bọn họ cũng đã ra mặt.

Là thế lực phía chính phủ, cùng chung mục tiêu phá giải vụ án mất tích. Cảnh sát sao có thể khoanh tay đứng nhìn, đợi đến khi người tiếp theo mất tích mới hành động?

Ngay từ khi "Kiều Thất" có tiếp xúc với Lâm Thanh, cảnh sát đã bí mật theo dõi hắn. Nhất là khi hai người ly hôn, ý thức được Kiều Thất có khả năng sắp trở thành nạn nhân mất tích tiếp theo, họ lập tức phái người cải trang bám theo.

Tiêu hóa xong tin tức vừa rồi, Kiều Thất run run hàng mi, lưng cứng đờ dựa vào ghế sô pha.

Hiểu ra bản thân đã hiểu lầm người ta, trong lòng hắn có chút chột dạ khó kìm, nhưng lại thấy phán đoán của mình cũng hợp lý.

Trong tình cảnh nguy cấp thế này, hắn lại vừa nhận được một kiện chuyển phát nhanh lạ, rồi một mình trở về nhà lúc trời tối, lại phát hiện bên cạnh có người âm thầm bám theo. Hắn sao có thể không sợ, sao có thể không nghĩ đến hướng tồi tệ nhất?

Chỉ là...

Kiều Thất ngẩng mắt nhìn về phía Lục Thần Minh, người ngồi cách hắn không xa, trong đầu thoáng rối loạn.

Đối phương lại tỏ ra hoàn toàn không có vấn đề gì.

Lục Thần Minh vốn là được phái đến sau khi nguyên chủ cùng Lâm Thanh chính thức ly hôn ở Cục Dân Chính, để âm thầm bảo vệ hắn.

Bởi vì không chắc chắn bên cạnh hắn có ẩn nấp tội phạm hay không, Lục Thần Minh không dám manh động, chỉ luôn giảm bớt sự hiện diện của mình.

Mãi đến khi Kiều Thất nhận xong kiện chuyển phát nhanh và trở về, hắn mới xác định xung quanh thật sự không có kẻ khả nghi.

Cũng cảm thấy kiện hàng kia có điểm bất thường, khả năng là một manh mối, Lục Thần Minh mới quyết định xuất hiện. Hắn định nói rõ mọi chuyện, để Kiều Thất phối hợp điều tra, đồng thời mang kiện hàng đi kiểm tra xem có vấn đề gì hay không.

Nhưng còn chưa kịp tự tiết lộ thân phận, Kiều Thất đã hoảng sợ bỏ chạy.

Trên đường đuổi theo, hắn cũng từng cố gắng nói vài câu trấn an, chứng minh mình vô hại, chỉ là lúc ấy Kiều Thất quá căng thẳng, căn bản không nghe lọt.

Lục Thần Minh dáng người cao lớn, vai rộng chân dài. Chiếc sô pha vốn đủ rộng rãi thoải mái đối với Kiều Thất, nhưng khi phải ngồi cạnh hắn lại có vẻ chật chội.

Trong lúc xấu hổ còn chưa tan, Kiều Thất lại càng căng thẳng nhìn Lục Thần Minh. Đối phương đã giảng giải rõ lý do, lại lấy từ tay hắn con búp bê Tây Dương, chăm chú quan sát.

Kiều Thất mơ hồ cảm giác được thân thể đối phương trở nên căng chặt, không còn thư thái như trước.

Sắc mặt Lục Thần Minh dường như trở nên nghiêm trọng hơn.

Đây đối với Kiều Thất mà nói, tuyệt đối không phải điềm lành. Hắn cũng nơm nớp lo sợ, dán mắt nhìn con búp bê, trong lòng bất an nghĩ, chẳng lẽ món đồ này thật sự có vấn đề?

Dưới ánh mắt căng thẳng của Kiều Thất, Lục Thần Minh đưa con búp bê lên chóp mũi, trầm mặc một lát rồi nghiêm túc nói: “Đúng là nó có vấn đề.”

“Vấn đề gì?” 

Kiều Thất run giọng hỏi.

“Trên người nó có mùi ngọt rất lạ.” Lục Thần Minh cau mày, “Không loại trừ khả năng gây ảo giác hay những tác dụng khác.”

“Có mùi ngọt sao?” Kiều Thất ngơ ngác.

“Rất nồng.” Lục Thần Minh gật đầu. Thấy nét mặt mờ mịt của Kiều Thất không giống giả vờ, hắn khẽ nhíu mi đầy khó hiểu, rồi đưa con búp bê trở lại cho Kiều Thất, ý bảo hắn cầm gần hơn mà cảm nhận thử.

Nhưng Kiều Thất vẫn không ngửi được bất kỳ mùi gì. Hắn khẽ mím môi, một lần nữa nghiêm túc hít thử, rồi lại mờ mịt lắc đầu: “Không có mà.”

Lục Thần Minh nghe vậy, ánh mắt thoáng hồ nghi: “Sao có thể chứ? Rõ ràng rất rõ ràng. Ngươi... có phải khứu giác có chút vấn đề không?”

Hắn cố gắng miêu tả lại mùi hương kia: “Là một loại hương ngọt ngọt, hơi kỳ quái...”

Nhưng khi nói tiếp, giọng hắn dần trở nên kỳ lạ, trong mắt còn thoáng qua một tia dị sắc: “Chưa từng giống bất cứ mùi nào ta từng ngửi qua. Đặc biệt dễ ngửi, dễ ngửi đến mức không bình thường... giống như có thể khiến người ta nghiện vậy.”

Như để chứng minh lời mình, Lục Thần Minh nói đến cuối cùng lại vô thức giống như cẩu, mê man hít hít không khí quanh đó.

Kiều Thất nghe xong càng thêm mờ mịt.

Mùi hương... làm sao lại mang theo loại ma lực đáng sợ như vậy?

Trong lúc hắn cúi mắt nhìn chằm chằm con búp bê còn chưa kịp nghĩ sâu, hệ thống lại vang lên một giọng điệu kỳ lạ: [Không phải mùi từ con búp bê.]

Kiều Thất sững người, rồi lập tức căng thẳng. Hắn còn chưa kịp hỏi mùi hương kia rốt cuộc từ đâu phát ra, hệ thống đã nhanh chóng bổ sung, khiến hắn hoàn toàn ngây dại.

[Là...] giọng hệ thống càng trở nên cổ quái, [từ chính người ngươi tỏa ra.]

Đôi mắt Kiều Thất khẽ trợn to, ánh nhìn trống rỗng.

Đầu óc hắn thoáng quay cuồng, bỗng nhớ ra: ở những phó bản trước, cũng từng có người nhắc đi nhắc lại rằng trên người hắn có mùi hương. Duy chỉ bản thân hắn chưa bao giờ ngửi thấy.

Có lẽ là do hắn vừa rồi đổ nhiều mồ hôi chăng?

Kiều Thất bối rối nghĩ vậy.

Nhìn Lục Thần Minh trước mặt vẫn nghiêm túc bất thường, sắc mặt chăm chú, vành tai Kiều Thất cũng đỏ bừng.

Hắn biết không thể để đối phương tiếp tục hiểu lầm, phải lập tức chỉ ra sai sót ấy. Hít thở run rẩy, hắn nhắm chặt mắt, liều mình nói ra, giọng run rẩy nghẹn ngào: “Cái mùi đó... không phải từ con búp bê.”

Đúng lúc Lục Thần Minh kinh ngạc nhìn sang, hắn thấy giữa trán Kiều Thất đã rịn mồ hôi, khuôn mặt đỏ hồng.

Tựa như xấu hổ đến mức chẳng dám mở mắt, hàng mi dài run bần bật, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, run rẩy thốt ra từng chữ: “Là... là từ ta.”

Không khí như lặng im rất lâu.

Kiều Thất cảm giác Lục Thần Minh ngẩn ngơ, ánh mắt dừng lại trên người hắn hồi lâu không rời.

Rồi trong phòng chỉ còn lại tiếng thở khe khẽ.

“... Ân.” Lục Thần Minh khàn giọng, như cố tình đè nén cho giọng nghe bình tĩnh.

Trong khi Kiều Thất đỏ mặt đến mức hận không thể ngất xỉu ngay tại chỗ, hắn lại chậm rãi mở miệng: “Ngươi biết không, ta đã nghe mùi hương này nãy giờ rồi.”

Gió lạnh thổi qua cửa sổ phát ra tiếng vang nặng nề, thân thể Kiều Thất lại càng cứng đờ.

Lục Thần Minh một lần nữa cầm lấy con búp bê, gõ gõ lên người nó, sau đó tỉ mỉ sờ soạng khắp toàn thân, đến từng tấc quần áo, cả phần bên dưới váy cũng không bỏ qua.

Hắn khẽ nhíu mày: “Xem ra, bản thân con búp bê này dường như không có vấn đề gì.”

“Bản thân...?” Kiều Thất lặp lại theo bản năng.

Ánh mắt Lục Thần Minh lại dừng trên người hắn. Nhìn Kiều Thất hồi lâu, hắn mới mở miệng, giọng có chút ý vị khó lường: “Lâm Thanh, vợ trước của ngươi, rất thích búp bê Tây Dương. Nói là mê luyến cũng không quá.”

Tim Kiều Thất đột nhiên khẽ run, yết hầu khô khốc. Cảm giác xấu hổ vừa rồi chưa tan hết, lại bị một nỗi bất an đè nặng.

Giọng Lục Thần Minh tiếp tục vang lên, khiến sắc mặt Kiều Thất càng thêm trắng bệch: “Nàng thậm chí còn từng đi học các khóa liên quan. Ví dụ như làm sao chế tác từng bộ phận của búp bê, làm sao ghép nối, vẽ gương mặt, may quần áo và cả cách bảo dưỡng.”

Theo từng lời hắn nói, trái tim Kiều Thất càng đập dồn dập, hồi hộp đến khó kìm.

“Ngươi hẳn cũng biết, Lâm Thanh ở nhà họ Lâm có một căn phòng chứa đồ riêng. Trong đó chất đầy các loại vật phẩm hiếm, nhưng kỳ lạ là...”

Giọng Lục Thần Minh chợt trầm xuống, trở nên quái dị: “Trong căn phòng đó lại không hề có lấy một con búp bê nào.”

Sau khi cảnh sát được phê chuẩn đã từng vào kiểm tra không gian cá nhân này. Đồ đạc bên trong đúng là rất đáng kinh ngạc, quý hiếm vô cùng. Nhưng lục soát khắp nơi, họ không hề tìm thấy thứ mà Lâm Thanh yêu thích nhất, búp bê Tây Dương.

“Con búp bê ngươi nhận được tuy rằng không có gương mặt, nhưng chế tác tinh xảo, không giống loại sản xuất đại trà. Chưa rõ có liên quan đến Lâm Thanh hay không.”

Vừa nói, Lục Thần Minh vừa lấy điện thoại ra, chụp đi chụp lại búp bê từ nhiều góc, sau đó còn lấy lại chiếc hộp chuyển phát nhanh bị Kiều Thất vứt, chụp kỹ từng chi tiết. “Chúng ta sẽ thử tra một chút.”

Chụp ảnh xong, Lục Thần Minh vẫn cầm điện thoại, tựa như đang gửi đi cho ai đó.

Con búp bê...

Kiều Thất nhìn nó, trong lòng vừa thấp thỏm vừa do dự, cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Ta cảm thấy... nhân viên giao hàng đưa búp bê tới cũng có chút kỳ quái.”

Ánh mắt Lục Thần Minh lập tức trở lại, nhíu mày, giọng nghiêm túc xen lẫn khí chất công vụ: “Kỳ quái chỗ nào?”

Thấy Kiều Thất chỉ run run lông mi mà chưa nói, hắn lại gợi mở: “Hắn đã làm gì lạ, hoặc nói câu gì lạ sao?”

Giống như ngài, xinh đẹp và đáng yêu.

Trong đầu Kiều Thất lại vang lên giọng nói quỷ quyệt khi đó. Càng nghĩ lại, hắn càng cảm thấy một luồng nguy hiểm khiến tóc gáy dựng đứng.

Hô hấp rối loạn, hắn thấp giọng mở miệng: “Hắn nói... búp bê Tây Dương này... giống ta...”

Nói tới đây, Kiều Thất mới chợt nhận ra sự xấu hổ, giọng càng run, câu chữ cũng mơ hồ: “Xinh đẹp... lại đáng yêu.”

Nghe như thể hắn đang tự khen chính mình vậy.

Gương mặt vốn hơi trắng bệch nay lại ửng đỏ đến rực rỡ. Kiều Thất choáng váng bổ sung: “Nhưng búp bê Tây Dương không có gương mặt. Hơn nữa khi đó ta quàng khăn, hắn hẳn là không thấy được mặt ta mới đúng. Sao hắn lại biết ta trông thế nào...”

Càng nói, hắn càng thấy quái dị, giọng cũng nhỏ dần.

Lục Thần Minh nghe Kiều Thất thì thầm run rẩy, trong lòng bỗng chấn động. Hắn nhớ lại cảnh tượng vừa rồi bên ngoài.

Hắn nhìn Kiều Thất cúi đầu, càng nói càng nhỏ, thần sắc trong mắt dần trở nên quái lạ.

Lục Thần Minh dĩ nhiên rõ, Kiều Thất vừa nãy trông ra sao.

Một gương mặt chưa từng lộ rõ, chỉ có chiếc khăn quàng cổ che đi hơn nửa, để lộ ra cặp mắt trong sáng xinh đẹp.

Cầm gậy dẫn đường, ngoan ngoãn đến mức khiến người khác không nỡ rời mắt.

Nhưng mà...

Ngay cả khi hơn nửa khuôn mặt bị che khuất, Kiều Thất vẫn mang một vẻ đẹp khiến người ta khó lòng dời mắt, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu một cách khó hiểu.

Cho nên...

Hơi thở của Lục Thần Minh bất giác trở nên không còn bình thường.

Đối phương đưa ra đánh giá kia, nghe qua dường như cũng không có gì sai. Có lẽ, người kia căn bản không nhìn thấy con búp bê, mà chỉ nhìn thấy Kiều Thất. Không kìm được muốn trêu chọc hắn, giống như trẻ con nghịch ngợm thích chọc ghẹo nữ sinh mình thích để xem phản ứng của nàng.

Trong đầu thoáng hiện lên những ý niệm hỗn loạn không rõ ràng, Lục Thần Minh vội vàng mở miệng, cắt ngang dòng suy nghĩ ngày càng không thích hợp của bản thân: “Ân, ta đã biết.”

Nếu Kiều Thất nghi ngờ, theo quy trình, đương nhiên phải tra xét cho rõ.

Chuyện con búp bê tạm thời khép lại, Lục Thần Minh mới dời sự chú ý sang một việc khác.

“Gậy dẫn đường của ngươi.”

Ánh mắt hắn rơi xuống cây gậy đang đặt ở một bên.

Kiều Thất thoáng ngẩn người, chột dạ và áy náy lại dâng lên, khi cầm lấy thứ mà trước đó hắn đã ném như một loại “hung khí”.

Giọng hắn run rẩy, ấp úng hỏi: “Ngài... không sao chứ?”

Khi ấy quả thực hắn đã đập trúng Lục Thần Minh, thậm chí còn nghe được tiếng đối phương kêu rên.

“Không sao.” Lục Thần Minh lắc đầu, ngừng lại một chút, như vừa nhận ra cách xưng hô của Kiều Thất.

“Về sau gọi thẳng tên ta là được. Nếu ngươi ở ngoài lại dùng kính ngữ với ta, lỡ bị người khác nghe thấy, có khả năng sẽ khiến họ nghi ngờ thân phận ta.” Mí mắt hắn khẽ rũ xuống, “Coi ta như bằng hữu, gọi tên giống như bằng hữu là được.”

“Ân.” Kiều Thất ngoan ngoãn đáp, thử khẽ gọi: “Lục Thần Minh.”

Hắn tự thấy cách gọi này chẳng có gì không ổn, nhưng Lục Thần Minh lại không đáp, ngược lại như bất chợt khựng lại.

Kiều Thất thoáng hoảng hốt.

Chẳng lẽ... đối phương không hài lòng với cách gọi này?

Trong thoáng mơ hồ, hắn nghĩ nếu là bằng hữu, hẳn phải gọi thân mật hơn một chút.

Khẽ cắn môi, mang theo chút run rẩy chưa biến mất trong giọng nói, hắn cẩn trọng gọi thêm một lần: “Thần Minh?”

Nhưng điều khiến hắn khó hiểu là đối phương chẳng những không đáp, mà còn như thất thần, ngẩn ngơ hơn nữa.

Hàng mi Kiều Thất run run, trong lòng càng thêm rối loạn, chẳng biết nên nói gì tiếp.

Phải một lúc lâu sau, giọng Lục Thần Minh mới vang lên, như đang đè nén áp lực nào đó: “... Ân.”

Hắn lấy lại tinh thần, đối diện với gương mặt Kiều Thất còn vương nét nghi hoặc, nhưng không giải thích gì. Chỉ có đôi mày nhíu chặt hơn, dường như muốn che giấu khoảnh khắc hoảng hốt và nhịp tim loạn vừa rồi, ép bản thân quay lại chuyện chính.

“Ngươi vừa rồi làm sao phát hiện ta?”

Trong giọng nói của hắn có thật sự nghi hoặc.

Khi Kiều Thất vào tòa nhà, hắn bất ngờ ném gậy dẫn đường, rồi lập tức chạy trốn vào trong. Chuyện này hoàn toàn ngoài dự đoán của Lục Thần Minh.

Đúng là lúc Kiều Thất nhận xong chuyển phát nhanh và quay về, hắn không quá cẩn thận, lại thêm khu dân cư bên ngoài vốn vắng người, không tiện ẩn mình giữa đám đông. Nhưng như vậy cũng không đến mức bị một người mù phát hiện mới phải.

Kế hoạch ban đầu của hắn là chờ Kiều Thất về đến nhà rồi mới ra mặt nói rõ. Trên đường đi còn cố tình giữ im lặng để không làm đối phương hoảng sợ.

Vậy mà Kiều Thất chẳng những nhận ra sự tồn tại của hắn, còn có thể ném trúng một cách chính xác như thế.

Điều này khiến hắn vô cùng tò mò, rốt cuộc mình đã sơ hở ở đâu?

Hay là...

“Ngươi chẳng lẽ... không mù?” Ý nghĩ ấy đột nhiên bật ra trong đầu hắn.

Tim Kiều Thất nhảy dựng. Trực giác mách bảo, tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện bản thân có thể thấy đường. Một lớp mồ hôi mỏng thấm ra sau lưng. Hắn hoảng loạn đáp lời: “Ta... ta bị mù.”

Kiều Thất giấu bàn tay run rẩy trong ống tay áo, gắng sức điều hòa hơi thở, vội vàng giải thích:

“Vừa nãy... đột nhiên có tiếng chó sủa, ta cảm thấy có gì đó không đúng, mới nghĩ rằng gần đây có người. Tuy xung quanh rất yên tĩnh, nhưng ta lại thấy có chút quỷ dị.”

Hắn nói càng lúc càng lộn xộn, “Ta chỉ là muốn thử một lần thôi, không ngờ lại vừa khéo dùng gậy dẫn đường ném trúng ngươi. Sau khi nghe thấy ngươi phát ra tiếng, ta mới nhận ra có gì đó không ổn, liền chạy trốn.”

Hàng mi Kiều Thất khẽ run, trong lòng lo sợ Lục Thần Minh sẽ vạch trần sơ hở trong lời nói của hắn.

“Vậy à.”

May mắn là Lục Thần Minh chỉ thuận miệng hỏi một câu, giọng điệu nhàn nhạt, nghe như thật sự tin lời hắn nói.

Không khí lần nữa chìm vào yên lặng.

Ngay khi Kiều Thất vừa thở phào nhẹ nhõm, thì hô hấp bỗng nghẹn lại trong một khoảnh khắc.

Không một tiếng động, không hề dấu hiệu, ánh mắt của Lục Thần Minh, bất chợt dừng lại trên người hắn.

Sống lưng Kiều Thất lập tức căng cứng. Trong tầm mắt của hắn, đường nét thuộc về Lục Thần Minh đột nhiên trở nên vặn vẹo!

Tim như ngừng đập. Không phát ra bất cứ động tĩnh nào, Lục Thần Minh lặng lẽ vươn tay về phía hắn.

Đường cong méo mó kia càng lúc càng tới gần, bất ngờ áp sát trước mắt Kiều Thất...

Tới gần!

Nhịp tim Kiều Thất đập loạn không kiểm soát nổi. Hắn ý thức được đối phương đang thử nghiệm, muốn xác định liệu hắn có thật sự nhìn thấy hay không. Gắng sức đè nén hoảng loạn, hắn lập tức rũ mắt xuống, giả vờ như không biết gì.

Hơi thở gần như ngưng lại. Chuông cảnh báo trong lòng vang dồn dập, hắn thậm chí cảm giác đầu ngón tay của đối phương sắp chạm vào hàng mi mình.

Ngay khoảnh khắc sắp chạm tới, bàn tay kia lại dừng lại.

Kiều Thất không dám chắc thử nghiệm đã kết thúc hay chưa, cũng chẳng biết Lục Thần Minh có phát hiện điều gì khác lạ. Người kia đứng yên rất lâu, như thể ngẩn ngơ, không hề nhúc nhích.

Hắn hoàn toàn không thể đoán được lúc này đối phương đang mang vẻ mặt gì.

Kiều Thất muốn gọi hệ thống hỏi thử, nhưng đến khi mở miệng lại không dám, sợ nghe thấy đáp án sẽ hoảng loạn làm mình lộ tẩy ngay tại chỗ.

Trong cơn rối loạn ấy, hắn không muốn cứ im lặng mãi. Dựa vào cảm giác áy náy vẫn còn, hắn khẽ do dự một chút rồi lên tiếng: “Ngươi... có cần ta mang thuốc trị thương cho không?”

Giống như lúc này mới hoàn hồn, Lục Thần Minh rút tay về.

Hắn bình thản đến mức như vừa rồi chẳng có gì xảy ra, thuận theo lời Kiều Thất mà hơi ngẩng đầu.

Một giọng nói trầm khàn vang lên: “Cảm ơn... nhưng không cần.”

Tim Kiều Thất vốn còn đập dồn dập vì vừa rồi bị thăm dò, giờ nghe Lục Thần Minh quay lại chuyện án mạng, hắn mới cố gắng ép bản thân tĩnh tâm.

Đa số công chúng không biết gì về vụ án. Tình hình củ thể về vụ án đã bị áp xuống không ít.

Kiều Thất không phải ngoại lệ.

Khi vụ án bắt đầu xảy ra, cảnh sát đều phái người đi theo những người chồng trước của Lâm Thanh, nhưng đều không có kết quả gì.

Cả những người chồng trước và cảnh sát đi theo đều mất tích ly kỳ, toàn bộ giống như bị nuốt chửng trong bóng tối. Vụ án này rõ ràng so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Lục Thần Minh nói ra từng chi tiết, giọng điệu bình tĩnh, nhưng bên trong lại mang theo một tia bất lực.

“Lấy quyền thế của Lâm gia bây giờ, muốn xin được lệnh điều tra nghi phạm đã khó như lên trời. Trừ phi... có chứng cứ thực sự chỉ thẳng vào bọn họ.”

Mà chứng cứ ấy, bọn họ tìm mãi không thấy.

Hắn còn bổ sung thêm một chuyện khiến Kiều Thất giật mình, Lâm Trầm và Lâm Thanh đều từng sống trong cùng một cô nhi viện, lại cùng lúc được Lâm gia nhận nuôi. Cảnh sát từng thử truy ngược thân phận cha mẹ ruột của hai người, nhưng thất bại. Tựa như họ xuất hiện từ hư không, không một dấu vết.

Kiều Thất nghe xong, trong lòng càng thêm mông lung.

Ngay lúc đó, đề tài lại quay ngược về phía hắn. 

“Người hôm nay vẫn luôn đi cùng ngươi là ai?

Đang mải nghĩ về “cô nhi” và “không có thân phận quá khứ”, Kiều Thất theo bản năng đáp: “Là... một người bạn.”

“Ân.” Lục Thần Minh chỉ khẽ gật, dường như đã chấp nhận.

Nhưng ngay sau đó lại bất ngờ hỏi: “Bạn trai?”

Từ quen thuộc lại vang lên, làm Kiều Thất trong nháy mắt sững người. Hắn không chắc có phải mình nghe nhầm, nhưng giọng điệu kia... hình như hơi khác thường.

Mãi đến khi phản ứng kịp, hắn mới cuống quýt lắc đầu, mắt mở to: “Không, không phải bạn trai! Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Đúng lúc hắn còn chưa kịp ổn định, chiếc điện thoại trong tay rung mạnh, chuông báo quen thuộc vang lên, làm toàn thân hắn run lên theo phản xạ.

Trong giây lát, dự cảm chẳng lành dâng lên, quả nhiên giọng nữ máy móc lạnh lùng cất lên: [Người ngài ghi chú là "bạn trai" đang gọi đến điện thoại của ngài.]

Kiều Thất: “?!!” Ai cơ???

Nguyên chủ rõ ràng không hề có bạn trai!

Ngay lúc hắn hoảng hốt, hệ thống kịp thời lên tiếng, giọng điệu vô cùng bình thản: [Tuy rằng Doãn Trạch và nguyên chủ chưa từng thật sự trở thành tình lữ, nhưng cụ thể ghi chú thế nào... là quyền lợi cá nhân của nguyên chủ. Đây chẳng qua là mục tiêu mà hắn chờ mong có thể thành sự thật thôi.]

Kiều Thất: ?

Toàn thân Kiều Thất lại phủ lên một tầng hồng nhạt, hắn nhìn cũng không dám nhìn Lục Thần Minh, cầm chặt di động, đầu ngón tay vì xấu hổ mà khẽ dùng sức.

Kiều Thất cảm thấy mình và cái phó bản này hoàn toàn không hợp.

Chưa qua nổi một ngày, hắn đã mất mặt trước vô số người.

Ô ô ô, cho dù hắn có giải thích với Lục Thần Minh, Lục Thần Minh chắc chắn cũng sẽ không tin.

Kiều Thất theo bản năng rũ lông mi xuống, lọt vào trong mắt Lục Thần Minh lại thành bộ dáng chột dạ. Lục Thần Minh vốn đang bực bội khó hiểu, thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của Kiều Thất, tâm tình hắn lại khó nói thành lời mà trở nên vi diệu.

Ánh mắt dừng trên vành tai đỏ hồng tựa như sắp chảy máu của Kiều Thất, dừng một lúc lâu, Lục Thần Minh nhướng mày đầy ẩn ý: “Cứ tiếp đi, đừng để ý đến ta.”

Đầu óc Kiều Thất trì trệ, gần như không thể suy nghĩ, chỉ theo bản năng ngoan ngoãn nghe lời Lục Thần Minh.

Mãi đến khi điện thoại kết nối, giọng quen thuộc của Doãn Trạch từ bên kia truyền đến, Kiều Thất mới giật mình hoàn hồn.

“Có chuyện gì sao?” Kiều Thất khẽ khẩn trương hỏi.

Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới nói: “Không có gì, ta chỉ muốn nói cho ngươi, ta đã về ký túc xá, sắp lên giường ngủ đây.”

Chưa kịp để Kiều Thất đang hoảng loạn đáp lại, đầu dây bên kia đột nhiên vang lên một tiếng kêu kỳ quái.

Một giọng khác từ ký túc xá truyền tới, không thể nào khác ngoài bạn cùng phòng của Doãn Trạch: “U a! Ngươi đây là đang báo cáo à!” 

Giọng hắn khó tin mà cao vút: “Không thể nào, không thể nào, nam thần cao lãnh của chúng ta, sao lại ngoan ngoãn báo cáo với người khác như vậy chứ!”

Kiều Thất nghe xong, đầu óc càng thêm choáng váng.

Ngay sau đó, trong ống nghe truyền đến loạt âm thanh lộn xộn, Doãn Trạch tựa như vội vàng che điện thoại, ngăn không cho tiếng ồn trong phòng lọt vào.

Phải một lúc lâu sau, chờ tiếng bước chân vừa dứt cùng âm thanh cửa phòng đóng lại, Kiều Thất mới nghe thấy giọng Doãn Trạch lần nữa.

Hắn dường như đã đi ra ban công, để những người khác không nghe được cuộc đối thoại này.

“Ngươi tắt camera rồi à?” Doãn Trạch hỏi.

Ngay lúc lời này vang lên, Kiều Thất phát hiện ánh mắt Lục Thần Minh đặt trên người mình lại thay đổi.

Ánh mắt hắn trở nên quái dị.

Không biết Lục Thần Minh liên tưởng tới điều gì, Kiều Thất chỉ cảm thấy ánh nhìn kia như hóa thành dấu chấm hỏi thực thể kèm thêm ý “chơi cũng ác thật”.

Không nhịn được cúi đầu thấp hơn nữa, Kiều Thất: “.” Ô ô ô.

Rốt cuộc hắn đã tạo nghiệt gì, mà vào phó bản này lại phải trải qua mấy tình cảnh như vậy chứ.

“Ân, đem đi sạc pin rồi.” Kiều Thất cố gắng cứng da đầu, nhỏ giọng trả lời.

“...... Ừ.”

Doãn Trạch nói xong thì rơi vào trầm mặc.

Kiều Thất hoàn toàn không còn tâm trí để chủ động tìm đề tài, ngồi đứng không yên đợi một lát, thấy bên kia vẫn im ắng, liền định chủ động kết thúc cuộc gọi.

Nhưng đúng lúc đó, giọng Doãn Trạch lại vang lên.

Không biết có phải vì gió ngoài ban công thổi đến hay không, mà giọng nói lần này của hắn so với bình thường dường như có chút khác.

“Ngươi có gì muốn nói với ta không?”

Kiều Thất trong phút chốc ngây người: “?”

Hắn nhất thời phản ứng không kịp, trong đầu mờ mịt.

Rốt cuộc thì hắn cần phải nói cái gì đây?

Nghĩ mãi vẫn không ra, Kiều Thất vội vàng cầu cứu hệ thống.

Nhưng hệ thống không cho hắn đáp án, ngược lại còn phát ra giọng điệu có chút kỳ quái, thậm chí hơi chua chát: [A, đừng để ý đến hắn.]

Kiều Thất: ???

Một bên, Kiều Thất bối rối trò chuyện với Doãn Trạch, một bên, Lục Thần Minh vẫn chăm chú quan sát hắn, biểu tình càng lúc càng quái lạ.

Thực ra, tình huống hiện tại vốn rất bình thường.

Thế nhưng...

Lục Thần Minh nhìn gương mặt trắng mịn đỏ ửng của Kiều Thất, ánh mắt không tự chủ dừng lại nơi hàng mi nhỏ run run và đôi mắt đang cố che giấu hoảng loạn kia.

Từng nét phối hợp với dáng vẻ thẹn thùng, luống cuống, tựa hồ gấp gáp muốn kết thúc cuộc gọi với Doãn Trạch.

Không hiểu sao...

Lại giống như hắn và Kiều Thất đang lén sau lưng bạn trai Doãn Trạch, làm chuyện gì đó không thể nói ra vậy.

Ở trong bầu không khí có chút kỳ dị ấy, Lục Thần Minh gần như không khống chế nổi mà suy nghĩ lung tung. Dị sắc trong đáy mắt hắn ngày càng đậm, hô hấp cũng dần dồn dập, khóe môi khẽ mím xuống.

Cuối cùng, cuộc trò chuyện lạc đề ấy kết thúc sau khi Kiều Thất và Doãn Trạch nói chúc ngủ ngon với nhau.

Nhấn nút kết thúc cuộc gọi xong, lòng bàn tay Kiều Thất đã ươn ướt vì mồ hôi.

Nhưng hắn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại chạm phải ánh mắt phức tạp, quái dị mà Lục Thần Minh không giấu nổi.

Cảm giác như đang bị vả mặt, Kiều Thất: “.” Ô ô ô.

“Ngươi có bạn trai, vậy vì sao còn muốn kết hôn với Lâm Thanh, ngươi...” 

Lời kế tiếp của Lục Thần Minh bị nghẹn lại khi thấy toàn thân Kiều Thất đỏ bừng, thấy hắn xấu hổ đến mức muốn đào hố chui xuống. Thế nên những gì hắn định nói cuối cùng nghẹn trong cổ họng, không phát ra.

Kiều Thất cảm thấy bản thân như một kẻ tra nam, một chân đạp hai thuyền: “.” Hức.

Đầu óc hắn ong ong, cả người như thiêu đốt. Nhưng hắn lại không thể phớt lờ vấn đề ấy, chỉ nhỏ giọng, cẩn thận hỏi: “Ta có thể không trả lời không?”

Dáng vẻ ngoan ngoãn này của Kiều Thất khiến Lục Thần Minh giật mình, không biết rốt cuộc mình đang chờ mong câu trả lời gì.

Mãi một lúc lâu sau, Kiều Thất mới nghe thấy giọng Lục Thần Minh khẽ “Ân” một tiếng, mơ hồ không rõ.

Tuy Lục Thần Minh không lập tức rời đi mà còn ở lại phòng Kiều Thất thêm lát nữa, nhưng Kiều Thất rõ ràng cảm nhận được tâm trí hắn có chút rối loạn.

Kiều Thất trong lòng rầu rĩ cùng hệ thống khóc lóc: [Hắn nhất định đang ghét bỏ ta.]

Hình tượng của hắn trong mắt Lục Thần Minh lúc này chắc chắn vô cùng tệ hại.

Hết lần này đến lần khác là kẻ tâm địa xấu xa khiến người tốt bị tổn thương, lại còn trước mặt mọi người bị bóc mẽ lời nói dối, giờ thì thành kẻ tra nam tham luyến quyền thế của Lâm Thanh.

Đôi mắt đẹp của Kiều Thất như phủ thêm tầng sương mù.

Quả thực không còn chút hình tượng nào nữa.

Hắn lo lắng cầu nguyện trong lòng.

Chỉ mong Lục Thần Minh có đủ phẩm chất nghề nghiệp, mặc dù ấn tượng về hắn tệ đến mức nào, vẫn có thể tận tâm bảo hộ hắn, cứu hắn thoát khỏi Lâm gia.

Hệ thống phát giác ký chủ của mình lại bắt đầu suy nghĩ sâu xa: [...]

Cuối cùng, Lục Thần Minh chủ động nói phải rời đi, còn bảo rằng hắn ở ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì thì cứ tìm hắn bất cứ lúc nào.

Vẫn bất an, Kiều Thất không kìm được mà gọi với theo trước khi hắn ra khỏi cửa: “Thật sự không có cách nào thoát khỏi nguy hiểm sao?”

Trực giác nói cho hắn biết, Lâm gia không dễ gì lật đổ. Nếu muốn thoát khỏi kết cục bị “mất tích”, chỉ có cách tìm ra chứng cứ phạm tội, mà việc ấy thì cực kỳ khó khăn.

Lục Thần Minh dừng bước, rũ mắt nhìn gương mặt trắng bệch gần như trong suốt của Kiều Thất.

Ngay lúc này, hắn lại vô thức nghĩ ngợi lung tung.

So với khuôn mặt trắng bệch, hắn thích dáng vẻ đỏ hồng của Kiều Thất hơn nhiều, thật sự rất đáng yêu.

“Nói thế nào nhỉ.” Lục Thần Minh nghĩ vậy, nhưng vẫn trả lời: “Theo logic, giữ thân phận chồng cũ của Lâm Thanh sẽ rất nguy hiểm. Nếu ngươi thoát khỏi được thân phận đó, hoặc có thể dùng một thân phận khác che đậy, thì có thể tránh được nguy hiểm.”

Kiều Thất nhất thời không hiểu, ngước mắt mờ mịt nhìn hắn.

“Ví dụ như...”

Lục Thần Minh cũng ngập ngừng, không rõ trong đầu mình vừa vụt qua cái gì, ánh mắt thoáng hiện lên tia sắc thái khó nói.

Ngữ khí hắn bỗng có chút kỳ dị: “Nếu ngươi cùng Lâm Thanh tái hợp. Như vậy, ngươi không còn là chồng cũ của nàng, mà là chồng hiện tại. Khi đó, nguy hiểm vì thân phận chồng cũ cũng coi như bị xóa bỏ.”

Kiều Thất ngẩn người, trong khoảnh khắc chưa kịp phản ứng.

Lông mi run run, hắn vẫn mờ mịt nhìn Lục Thần Minh.

Đây thật sự là kiến nghị nghiêm túc của đối phương sao?

Đúng lúc hắn đang nghĩ vậy, liền nghe thấy Lục Thần Minh bật cười khẽ.

Đối phương rõ ràng cũng thấy lời mình vừa nói có phần quá đáng.

Đầu óc Kiều Thất lập tức rối loạn.

Ngay lúc này, điện thoại hắn lại reo lên. Có người gọi đến.

Nghe giọng máy báo tên người gọi, cổ họng Kiều Thất khô khốc, tim đập loạn nhịp.

Không biết đây là trùng hợp, hay ông trời cố ý nhắc nhở, nhưng cuộc gọi lại đến từ Lâm gia.

Là quản gia của Lâm gia.

Tay cầm điện thoại không lý do run rẩy.

Kiều Thất hoảng hốt ấn nghe.

Giọng một người lớn tuổi, nhưng vẫn còn tinh thần minh mẫn truyền đến: “Kiều tiên sinh, thật xin lỗi vì đã làm phiền ngài muộn thế này. Khi ta dọn dẹp trong nhà, phát hiện còn một ít đồ dùng cá nhân của ngài để lại ở Lâm gia.”

Quản gia không kiêu ngạo, cũng không khúm núm, chỉ bình thản nói: “Ngài có cần chúng ta thu dọn rồi gửi trả lại cho ngài không?”

Kiều Thất giật mình, chỉ cảm thấy hôm nay nhận quá nhiều tin tức, khiến hắn không thể lập tức đưa ra phản ứng.

Thấy hắn chưa trả lời, quản gia Lâm gia liền tri kỷ đưa ra một phương án khác.

Giọng nói đã hơi khàn, mang theo chút già nua nhưng vẫn kiên nhẫn vang lên: “Hoặc là, ngài có thể tự dành thời gian đến lấy. Nếu phát hiện có vấn đề gì, chúng ta cũng có thể trao đổi ngay tại chỗ.”

Không hiểu vì sao, tim Kiều Thất lại đập nhanh hơn khi nghe thấy lựa chọn này.

Hắn vô thức ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Thần Minh đang đứng ngay trước mặt.

Lục Thần Minh vẫn im lặng, không biểu hiện ý muốn thay hắn quyết định, chỉ yên tĩnh đứng đó, như thể đang chờ chính Kiều Thất tự đưa ra lựa chọn.

Trong cơn hoảng loạn mơ hồ, Kiều Thất theo bản năng cắn nhẹ môi mình.

Quản gia bên kia rất kiên nhẫn, không hề thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Không khí trở nên tĩnh mịch đến mức quái lạ.

Cuối cùng, Kiều Thất khẽ cắn môi, lấy hết dũng khí mở miệng: “Ta sẽ tự đến lấy.”

Sớm muộn gì cũng phải tiếp xúc với người của Lâm gia.

Chắc sẽ không sao đâu, dù gì mới chỉ ngày thứ hai thôi.

“Ngày mai ta đến được không?” Hắn lại dè dặt hỏi thêm.

“Đương nhiên.” Quản gia lập tức đáp, trước khi kết thúc cuộc gọi còn lễ phép nói: “Rất hoan nghênh ngài ghé thăm.”

Điện thoại ngắt, màn hình tối đen.

Đúng lúc này, Lục Thần Minh cũng nói muốn rời đi.

Kiều Thất tâm thần bất định, chỉ máy móc đáp lời.

Nhưng ngay khi đến cửa, giọng nam nhân lại vang lên: “Ngươi có gì muốn nói với ta không?”

Kiều Thất sững người, mờ mịt trên gương mặt thoáng hiện lên, rồi nhanh chóng nhớ ra... những lời này vừa nãy Doãn Trạch cũng đã hỏi hắn.

Hắn thử mở miệng: “Ngủ ngon?”

Lục Thần Minh bật cười khẽ, đáp lại một tiếng “Ngủ ngon”, rồi tri kỷ giúp hắn đóng cửa lại.

Lục Thần Minh vừa rời đi, cơn buồn ngủ liền ập đến.

Cảm giác hôm nay thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, đầu óc có chút trì độn.

Ban đầu hắn định một mình lướt lại nội dung phó bản đã cho, nhưng lúc này hoàn toàn không còn sức.

Ngay cả ý định ban đầu là dùng trình duyệt tra cứu về Lâm Trầm hắn cũng quên mất.

Bao nhiêu chuyện kỳ quái dồn dập, hắn cũng chưa kịp nói với Doãn Trạch.

Đầu óc choáng váng, miễn cưỡng rửa mặt qua loa, hắn nằm xuống giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Kiều Thất vẫn còn có chút mơ hồ.

Hắn xoa huyệt Thái Dương, hỏi hệ thống giờ giấc.

Mới 8 giờ, cũng không tính là muộn.

Do dự một chút, hắn quyết định trực tiếp đến Lâm gia.

Trong lúc rửa mặt, thay đồ, hắn lại kẹp chiếc camera mini vào trong áo. Trên đường đi, hắn chậm rãi kể lại chuyện hôm qua cho Doãn Trạch.

Hắn cố ý không gọi Lục Thần Minh đi cùng.

Đối phương từng nói, nếu hắn không chủ động liên hệ, thì Kiều Thất cũng không cần để tâm đến hắn.

Ban ngày người qua lại rõ ràng đông hơn, Kiều Thất cũng không biết liệu Lục Thần Minh có tiếp tục theo dõi mình hay không.

Lâm gia cách chỗ hắn ở khá xa, dù bắt xe cũng mất gần 50 phút.

Trải qua chặng đường ấy, đầu óc hắn dần tỉnh táo. Gần đến nơi, tài xế không thể đưa thẳng vào, nên Kiều Thất xuống xe, dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, tiếp tục đi bộ về phía ngôi nhà mà nguyên chủ đã từng sống hơn một tháng.

Không biết đi bao lâu, cuối cùng hắn mơ hồ nghe thấy tiếng người.

Là một giọng nói đầy kích động: “Thật sao? Hôm nay thiếu gia Lâm Trầm sẽ trở về ư?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc