Nam MC dường như vô cùng sùng bái Lâm Trầm. Khi phỏng vấn, giọng điệu hắn rõ ràng thay đổi, thanh âm cũng theo cảm xúc kích động của chủ nhân mà trở nên dồn dập hơn không ít.
So với Lâm Thanh, người đang vướng vào vụ án mất tích rắc rối khó lường, thì vị thiếu gia nhà họ Lâm này lại đặc biệt được lòng người, danh vọng lẫn quyền thế đều rất cao.
Hơi thở của Kiều Thất khựng lại, theo bản năng đưa tay lướt qua mặt bàn trà chất liệu pha lê lạnh lẽo, lần mò đến chiếc điều khiển, định chỉnh âm lượng to thêm một chút.
Thế nhưng rất nhanh, Kiều Thất liền nhận ra mình căn bản không tìm thấy nút chỉnh âm lượng ở đâu.
Tim đập dồn dập, Kiều Thất chỉ muốn tranh thủ thời gian để phân biệt. Hắn từ trên sô pha đứng bật dậy, bước về phía TV, đến cực gần màn hình sáng.
Ánh sáng nhấp nháy chiếu lên gương mặt Kiều Thất. Vừa đúng lúc nghe thấy giọng Lâm Trầm vang ra từ TV, tim hắn bỗng chốc hẫng đi một nhịp.
Thật sự rất giống giọng của Nghiêm Ca.
Không biết là do giọng nói này quá mức quen thuộc, hay do khoảng cách quá gần khiến âm lượng nghe có phần chói tai, vành tai Kiều Thất run run.
Âm sắc gần như giống hệt nhau, chỉ là ngữ điệu ôn hòa hơn nhiều.
Cứ như chỉ cần nghe thấy giọng nói của người ấy, liền sẽ lập tức sinh ra cảm giác hắn là một người hiền hòa, ôn nhu đến mức khiến người khác tin tưởng.
Kiều Thất khẩn trương nhìn chằm chằm vào TV. Nhưng cho dù hệ thống đã mở cửa sau cho hắn, thứ hắn nhìn thấy cũng chỉ là một khung chữ nhật trống trơn, chẳng hề thấy được Lâm Trầm ở đâu, thậm chí cũng không biết trong màn hình có mấy người.
[Hệ thống...]
Trong lúc hoảng hốt, Kiều Thất nghĩ đến hệ thống. Vì căng thẳng, giọng hắn run run: [Lâm Trầm... có giống Nghiêm Ca không?]
Giọng điệu sốt ruột của Kiều Thất lộ rõ. Dù biết phản ứng này là chuyện thường tình, hệ thống vẫn thấy có chút khó chịu.
Hắn lạnh lùng nhìn khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ, mày khẽ nhíu. Trong thoáng chốc, hắn thậm chí muốn thẳng thừng phủ nhận, hoặc viện cớ mình không có quyền hạn để trả lời Kiều Thất.
Thực ra, dựa theo quy tắc, đúng là hắn không nên trả lời câu hỏi này.
Chỉ là...
Hệ thống trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn dùng giọng điệu băng lạnh trước sau như một: [... Ừm.]
Hắn vẫn không cách nào từ chối Kiều Thất.
Nhịp thở của Kiều Thất loạn hẳn lên vì một chữ đáp kia.
Vậy là... ngay cả dung mạo cũng giống nhau sao?
Không thể nào lại trùng hợp đến mức ấy chứ.
Lâm Trầm và Nghiêm Ca, chẳng lẽ là cùng một người? Có liên quan gì đến việc hắn đang tìm kiếm bạn trai hay không?
Hàng loạt nghi vấn trào ra không ngừng. Giữa trán Kiều Thất rịn mồ hôi mỏng. Liên hệ giữa Lâm Trầm và Nghiêm Ca trong phó bản trước khiến hắn hoàn toàn chẳng còn tâm trí nghe xem Lâm Trầm rốt cuộc đang nói gì.
Mãi đến khi cuộc phỏng vấn với Lâm Trầm kết thúc, MC tìm lại được sự điềm tĩnh chuyên nghiệp để chuyển sang phỏng vấn người tiếp theo, thì tinh thần Kiều Thất vẫn chưa về lại.
Đầu hắn rối như tơ vò, tâm trạng cũng vì thế mà trở nên phức tạp khó tả. Vừa hy vọng Lâm Trầm và Nghiêm Ca có quan hệ, lại vừa muốn né tránh, mong rằng hai người chẳng liên quan gì đến nhau.
Điều duy nhất hắn xác định lúc này là hắn phải nghĩ cách, để có thể gặp được Lâm Trầm ở thế giới hiện thực.
Bản tin trên TV đã chuyển sang sự kiện khác, người dẫn chương trình cũng thay đổi. Kiều Thất nghe tai này lọt tai kia.
Trong phó bản này, muốn tiếp xúc với Lâm Trầm dường như rất khó.
Ngay cả nguyên chủ vốn đã cùng em gái của hắn kết hôn, có quan hệ thông gia mật thiết mà còn chưa từng gặp vị anh vợ này.
Kiều Thất bất giác nhức đầu.
Phải làm thế nào... mới có thể gặp được Lâm Trầm đây?
Trong phòng chỉ còn lại tiếng TV và nhịp thở mỏng manh, loạn nhịp của Kiều Thất.
“Ong...”
Một luồng âm thanh “vù vù” bất ngờ vang lên, khiến thân thể Kiều Thất khẽ run, hoàn toàn không kịp chuẩn bị.
Hắn ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì một giọng nữ lạnh lẽo, vô cảm liền từ túi áo khoác nặng nề vang lên: [Điện thoại của ngài chỉ còn dưới 20% pin, xin hãy kịp thời sạc điện.]
Điện thoại đang mở chế độ hỗ trợ người mù, dùng giọng nữ máy móc tự động đọc to cảnh báo hiển thị trên màn hình.
Theo bản năng mò lấy điện thoại ra, Kiều Thất lúc này mới chợt nhận ra, thì ra trong phó bản này hắn cũng có điện thoại di động.
Hàng mi run run, dưới sự trợ giúp của hệ thống, hắn lần mò trong phòng tìm được dây sạc, cắm sạc pin cho điện thoại.
Mà chuyện điện thoại hết pin lại khiến hắn nghĩ sang hướng khác. Hắn kéo khóa áo khoác xuống, duỗi tay chạm đến một vật lạnh lẽo ở vị trí xương quai xanh.
Đó chính là chiếc camera mini mà Doãn Trạch bắt nguyên chủ phải mang theo bên người kể từ khi bắt đầu tiếp xúc với Lâm Thanh.
Rất nhỏ, gần như không thể phát hiện.
Nó không chỉ có chức năng ghi hình, mà còn có ghi âm, định vị, toàn bộ dữ liệu sẽ được gửi theo thời gian thực đến phần mềm chuyên dụng trên điện thoại của Doãn Trạch.
Chính nhờ vậy mà dù nguyên thân bị mù, vẫn có thể lưu giữ chứng cứ và được bảo vệ ở mức độ nào đó.
Xét về lý, chỉ cần luôn mang nó bên người và không để bị phát hiện, Kiều Thất sẽ không thực sự “mất tích”.
Cho dù bị bắt cóc, chỉ cần chưa kịp phá hủy, thì lượng chứng cứ lưu lại cũng đủ giúp Doãn Trạch nhanh chóng tìm ra tung tích, tăng khả năng cứu sống hắn.
Tuy nhiên, để tránh bị lộ, nguyên thân hầu như chưa bao giờ sử dụng trực tiếp chức năng camera, mà chỉ giấu kín bên trong áo khoác.
Ngón tay chạm vào vật lạnh băng kia, Kiều Thất do dự một chút, cuối cùng vẫn tháo ra để sạc pin.
Hắn luôn có dự cảm rằng, đạo cụ bảo mệnh kiểu này, đến lúc then chốt nhất lại hay mất tác dụng.
Ví dụ như ...vào thời khắc nguy hiểm nhất thì... hết pin.
Dẫu vậy, Kiều Thất cảm thấy đêm nay hẳn sẽ không có chuyện gì. Nhân lúc vẫn còn an toàn, hắn nên sạc đầy camera này, dù nó vốn được đồn có thể chạy liên tục rất lâu.
Doãn Trạch vừa nhắc rằng vụ mất tích thường rơi vào khoảng 3 đến 15 ngày, có lẽ là phó bản để người chơi có chút thời gian chuẩn bị. Nếu không, trải nghiệm trò chơi sẽ cực kỳ tệ hại.
Nghĩ vậy, Kiều Thất lại cầm lấy điện thoại.
Dưới chế độ hỗ trợ người mù, điện thoại đã mở chức năng đọc màn hình. Chỉ cần ngón tay chạm vào đâu, toàn bộ chữ hiện trên đó sẽ được tự động đọc lên.
Kiều Thất mở trình duyệt, định tra thử cái tên “Lâm Trầm” sau khi nghe tin tức.
Theo trí nhớ, ngón tay hắn trượt lên phía trên màn hình.
Đột nhiên, một giọng nam hùng hồn vang dội bật lên, khiến Kiều Thất dù đã chuẩn bị tâm lý cũng không khỏi ngẩn ngơ, mặt cứng đờ.
Hóa ra là quảng cáo.
“Bất ngờ! Bất ngờ lớn! Kỹ thuật tử cung nhân tạo đã hoàn thiện! Ngài có phải đang nóng lòng muốn một em bé? Chỉ cần bấm vào nút này, liền có thể hẹn trước cố vấn, giải đáp mọi thắc mắc cho ngài!”
Lại là cái này!
Đầu óc Kiều Thất choáng váng, vành tai đỏ ửng. Hắn luống cuống che chặt điện thoại, sợ âm lượng quá lớn lọt ra ngoài, bị hàng xóm nghe được thì sẽ mất mặt chết đi được.
Cái gì thế này chứ!?
Cả gương mặt hắn cũng theo đó mà nhuộm hồng.
Không hiểu vì sao, Kiều Thất lại chợt nhớ tới chuyện khi trước lên lầu, Doãn Trạch với giọng điệu kỳ quái hỏi hắn có muốn sinh một đứa con hay không.
Đầu ngón tay hắn run run, tai đỏ bừng vì thẹn, vừa bối rối vừa đem hết nỗi xấu hổ giận cá chém thớt đổ hết lên người Doãn Trạch.
Tất cả đều do Doãn Trạch! Chắc chắn là vì câu hỏi kia mà bị điện thoại “bắt sóng”, nên hắn mới vừa mở trình duyệt đã đụng ngay vào cái quảng cáo trời đánh đó. Tiêu đề còn ác ý nói hắn là “ngài muốn có em bé”...
Trong khi hắn rõ ràng hoàn toàn chẳng hề hiếu kỳ!
Lông mi Kiều Thất run rẩy liên hồi, hắn luống cuống chạm bừa sang chỗ khác để thoát đi.
Đúng lúc ấy, điện thoại lại “vù” một tiếng, chấn động nhẹ, làm hắn giật mình cả người run lên lần nữa.
Kèm theo tiếng chuông trong trẻo dễ nghe, giọng nữ máy móc lạnh lẽo lại vang lên: [Ngài có một cuộc gọi đến, không ghi chú, số điện thoại là 1......]
Tay Kiều Thất run lên, đầu óc choáng váng trong nháy mắt.
Chẳng lẽ... vừa rồi hắn vô tình bấm vào cái nút hẹn cố vấn kia thật sao?!
Hàng mi run quá mức, tim đập loạn như trống trận, mặt nóng rực. Kiều Thất cảm giác như trái tim không còn là của mình nữa.
Hắn nhắm chặt mắt, run tay ấn từ chối.
Nhưng còn chưa kịp thở phào, số điện thoại đó lại gọi tới lần nữa.
Vành tai đỏ hồng sắp chảy máu, Kiều Thất: “......”
Rốt cuộc... tại sao lại dai dẳng đến mức này chứ?!
Không thể từ chối thêm, Kiều Thất hít sâu, lấy hết can đảm, ấn nhận cuộc gọi, định bụng sẽ dứt khoát phủ nhận mình không hề có cái ý tưởng muốn con.
Hắn căn bản không dám để đối phương nói, cũng không muốn nghe thấy giọng bên kia.
Điện thoại vừa nối máy, Kiều Thất đã run giọng, gần như hoảng loạn lắp bắp nói: “Ta... ta hoàn toàn không có ý muốn sinh con.”
Nói xong, hắn khẩn trương cực độ, do dự không biết có nên lập tức cúp máy.
Đúng lúc hắn còn lưỡng lự, bên kia điện thoại lại im lặng ngắn ngủi.
Mơ hồ, Kiều Thất nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Rồi, giọng nam trêu chọc như cố tình vang lên: “Ngài có muốn sinh con, thì cũng chẳng liên quan gì tới ta cả. Ta đâu có cách nào cùng ngài sinh con đâu.”
“?!!”
Kiều Thất còn chưa kịp hoàn hồn, thì giọng nam trầm ổn, có chút từ tính lại vang lên: “Bên này có gói chuyển phát nhanh dành cho ngài.”
......
Ngẩn ngơ một lúc lâu, hắn mới nhận ra ...đây không phải là “cố vấn sinh con” gì hết, mà là nhân viên giao hàng gọi tới.
“......?!!”
Cả gương mặt Kiều Thất lập tức đỏ rực, nhiệt độ lan khắp người.
Thật sự muốn xấu hồ chết mất! Hắn chỉ hận không thể ngất đi ngay tại chỗ.
Trong lòng vừa òa khóc gọi hệ thống [ô ô ô], vừa trống rỗng không biết phản ứng ra sao.
Hắn không dám tùy tiện cúp máy, lỡ đâu gói hàng này có liên quan đến cốt truyện phó bản thì sao.
Mặt đỏ bừng, tim đập loạn, Kiều Thất buộc phải căng da đầu, cố gắng giải thích với người xa lạ vừa nghe hắn lỡ lời.
Nhưng lời nói ra khỏi miệng lại loạn xạ, ngay cả bản thân hắn cũng chẳng rõ rốt cuộc mình có giải thích thành công hay chưa.
Đầu dây bên kia, giọng nam lại khẽ cười một tiếng, buông một chữ “ừm”, hoàn toàn không thể đoán được có tin hắn hay không.
Kiều Thất: “.”
Ô ô ô, cho ta chết quách đi...
Trong khi hắn còn xấu hổ đến mức toàn thân hồng rực, câu chuyện rốt cuộc cũng trở về quỹ đạo.
“Gói hàng này cần ngài mang giấy tờ tùy thân ký nhận trực tiếp. Nhưng bảo vệ khu không cho phép ta vào, ngài có tiện xuống lấy luôn không?”
“...... Được, ta xuống ngay.” Kiều Thất run giọng trả lời.
Hắn đứng dậy, chóp mũi cũng đỏ ửng, đi về phía cửa. Đi giày xong, hắn hơi do dự liếc nhìn cây gậy dẫn đường để một bên.
Thực ra, hiện tại hắn đã không còn cần thiết phải dùng đến nữa.
Nhưng...
Kiều Thất vẫn đưa tay phải ra nắm lấy gậy dẫn đường.
Vẫn phải giữ nguyên dáng vẻ thường ngày thôi.
Trong lúc ấy, hắn chợt phát hiện trên giá áo gần cửa có thứ gì đó hình chữ nhật.
Sững người, hắn sờ thử mới biết đó là khăn quàng cổ. Lập tức kéo xuống, quấn quanh cổ mình, còn cố tình chỉnh chặt thêm vào phía trong, rồi lại kéo cao lên.
Khi đã thành công che khuất được nửa gương mặt, Kiều Thất khẽ thở ra một hơi. Cuối cùng cũng có thể che khuất khuôn mặt đang đỏ mà đi ra ngoài.
Thật sự quá mất mặt.
Có vẻ hắn khi hắn xuống trời đã tối, trên hành lang chỉ còn lại tiếng bước chân cùng nhịp gậy dẫn đường gõ khẽ xuống nền gạch.
Bước vào thang máy, bên trong không có ai.
Ra khỏi tòa nhà, luồng khí lạnh từ ngoài ập thẳng vào mặt khiến Kiều Thất vô thức rụt cổ, lại siết khăn quàng lên thêm chút nữa.
Ban đêm, nhiệt độ quả thật hạ xuống rất nhanh.
Hắn cảm giác rõ rệt sự chênh lệch, so với lúc mới về thì lạnh hơn hẳn. Trên gậy dẫn đường cũng nhanh chóng đọng lại hơi lạnh.
Theo thời gian trôi đi, cùng gió lạnh thốc thẳng, Kiều Thất cuối cùng cũng dần nén xuống được nỗi xấu hổ do sự cố vừa rồi.
Giờ hắn mới có tâm tư suy nghĩ về chuyện kiện hàng này.
Trời đã tối muộn, ai lại gửi chuyển phát nhanh cho hắn chứ?
Là thứ nguyên chủ tự mua sao? Hay là...
Một ý nghĩ chẳng mấy tốt lành thoáng lóe lên, khiến hắn bỗng khựng bước.
Sắc mặt hắn chợt trở nên trắng bệch. Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn cảm thấy mình có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều.
Dù sao bên ngoài cũng không chỉ có hắn và nhân viên giao hàng. Ở cổng còn có bảo vệ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bảo vệ chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ.
Trong đầu thì nghĩ vậy, nhưng khi bước tiếp về phía cổng khu, hắn vẫn không tránh khỏi khẩn trương.
Cho đến khi nghe loáng thoáng giọng nói trao đổi giữa nam nhân kia với bảo vệ.
“Muộn thế này rồi còn đưa chuyển phát nhanh à?”
Giọng bảo vệ nghe quen thuộc, thái độ cũng khá thân mật, dường như đã chuyện trò với nhân viên giao hàng một lúc rồi.
“Không còn cách nào khác, công ty nói nhất định phải giao trong hôm nay, còn bồi thêm tiền cho ta. Thế nên ta đành cố đi một chuyến, cũng không sao cả.”
Giọng nhân viên chuyển phát nhanh còn dễ nghe hơn lúc trong điện thoại.
“Cũng không phải ta làm khó gì, chỉ là quy định phải có thân phận chứng chủ nhà ký nhận. Nếu không, bên bất động sản chúng ta đã thay chủ hộ chuyển giúp rồi. Nhưng quy định tiểu khu không cho shipper tùy tiện vào, sợ có rủi ro. Với lại ngươi nhìn cũng lạ mặt, ta thật sự không dám cho vào bừa.”
Bảo vệ có chút bất đắc dĩ giải thích.
“Không sao, không cần gấp. Chỉ cần chủ hộ tự ra lấy là được. Ta cũng đỡ tốn thêm sức.”
Nam nhân vừa nói, dường như đã nghe thấy động tĩnh bên phía Kiều Thất.
Bề ngoài hắn vẫn giữ nguyên, nhưng Kiều Thất lại cảm giác có một ánh nhìn dừng thẳng lên người mình.
Ánh mắt kia, mang theo vài phần dò xét kỳ lạ.
Hơn nữa, Kiều Thất còn nghe thấy giọng cười khẽ quen thuộc kia lần nữa vang lên, hệt như lúc trong điện thoại.
Ký ức xấu hổ lại bị khơi dậy, khiến thân thể hắn cứng đờ, vành tai đỏ bừng.
Hắn hoảng hốt kéo khăn quàng cổ cao lên che mặt, cúi đầu thấp hơn, cố gắng cứng rắn mà đi tới.
May mà nhân viên giao hàng cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi, chỉ nghiêm túc làm việc, yêu cầu xem giấy tờ tùy thân.
Có lẽ vì ngoài trời thật sự quá lạnh, lại phải chờ đợi lâu, khi Kiều Thất đưa giấy tờ qua, đầu ngón tay hắn vô tình chạm nhẹ vào tay đối phương.
Lạnh buốt.
Kiều Thất bị cái lạnh kia làm chấn động, hoảng hốt tưởng như vừa chạm phải bộ xương khô trong trò chơi phó bản trước, đầu ngón tay rút về run rẩy, còn vương lại cảm giác băng giá.
Theo bản năng, hắn ngẩng đầu hướng về phía nhân viên chuyển phát nhanh.
Thật ra cũng chẳng nhìn rõ được gì. Với hắn, cái gọi là “thấy” chỉ là hình bóng mơ hồ, dáng người đại khái, ngũ quan vốn nằm ngoài phạm vi cảm nhận.
Nhưng hắn vẫn nhận ra, nhờ vào những đường nét hơi bất thường, rằng đối phương đang đội một chiếc mũ, vành nón kéo rất thấp, che khuất đi không ít.
“Được rồi.”
Rất nhanh, nhân viên chuyển phát nhanh đưa chiếc thùng trong tay cho hắn.
Chất liệu thô ráp, lạnh buốt, khiến Kiều Thất thoáng căng thẳng. Hắn do dự hỏi: “Có thể cho ta biết, kiện hàng này là ai gửi không?”
Nam nhân khựng lại một chút, rồi lắc đầu:
“Đây là đơn bảo mật. Ta cũng không biết người gửi là ai, ngài có thể thử hỏi bằng hữu của mình. Nhưng ngài yên tâm, hàng trước khi giao đều qua kiểm tra nghiêm ngặt, tuyệt đối không có vật nguy hiểm. Nếu phát hiện vấn đề, ngài có thể liên hệ với công ty chúng ta qua số hotline.”
Kiều Thất mím môi.
“Bảo mật gửi” với hắn là không phải điều tốt đẹp gì.
“Kia...” hắn chần chừ, tranh thủ lúc nam nhân còn chưa rời đi, cẩn thận mở miệng, “Ta có thể mở ra ngay bây giờ không?”
“Đương nhiên. Đây là quyền lợi của ngài.” Nam nhân đáp lại, bình thản như thường.
Nói thì dễ, nhưng trên người Kiều Thất làm gì có dao kéo. Hắn lúng túng vuốt ve mặt ngoài thùng carton, định mở miệng nhờ bảo vệ giúp. Nhưng nam nhân kia dường như nhìn ra sự vụng về của hắn, kịp thời đề nghị: “Để ta giúp ngài.”
Trong tay hắn tất nhiên có dao rọc giấy.
Sau khi nhận lại thùng, nam nhân chỉ cắt mở băng dán, không hề tự ý lấy đồ ra, giữ trọn lễ độ.
Tim Kiều Thất vô cớ đập nhanh hơn, hắn khẩn trương đưa tay vào, khẽ chạm vật bên trong.
Mềm mại như tơ lụa, trên bề mặt còn có đường viền giống ren.
Không lớn hơn bàn tay, hình dáng quá rõ ràng, đến mức không cần sờ kỹ, hắn cũng đã đoán ra.
“Là một con búp bê Tây Dương.”
Nhân viên giao hàng như sợ hắn không nhận ra, còn tri kỷ nói thẳng tên.
Búp bê Tây Dương?
Tại sao lại gửi cho hắn thứ này?
Trong đôi mắt đẹp đẽ của Kiều Thất thoáng qua sự mờ mịt.
Đúng lúc hắn còn đang ngập trong nghi vấn, nam nhân kia khẽ bật cười, rồi mở miệng.
Âm điệu nghe như thật lòng khen ngợi, nhưng lại ẩn chứa ý vị khó đoán, làm giọng nói bỗng trở nên kỳ lạ, khiến Kiều Thất khó chịu.
“Xinh đẹp, đáng yêu... giống hệt ngài vậy.”
Tim Kiều Thất lập tức đập loạn, giác quan thứ sáu cảnh báo nguy hiểm. Trong lòng bàn tay đang cầm búp bê đã rịn mồ hôi.
Hắn hoảng hốt ngẩng đầu định nhìn lại nam nhân kia.
Nhưng trước mắt, chỉ còn vang vọng âm thanh bánh xe lăn nghiến qua sỏi đá.
Hoàn thành nhiệm vụ, nhân viên chuyển phát nhanh đã rời đi, không một chút lưu luyến.
Trong tai Kiều Thất, chỉ còn lại tiếng tim mình đập bang bang dồn dập.
Hắn cúi đầu, lại lần nữa nhìn thứ trong tay, con búp bê Tây Dương mặc váy xinh đẹp.
“Nơi nào xinh đẹp?”
Bảo vệ vừa lúc lên tiếng, mang theo giọng điệu tò mò. Ông ta liếc qua con búp bê, trong ngữ khí còn pha mấy phần nghi hoặc: “Con búp bê này rõ ràng là không có mặt a.”
Trái tim Kiều Thất như bị bóp nghẹt, cả khuôn mặt bỗng chốc trắng bệch. Ngón tay hắn run run, gần như cầm không vững búp bê.
Bảo vệ lại không nhận ra sự khác thường, còn đứng đó lắc đầu tặc lưỡi: “Như thế nào lại cố tình làm búp bê không có mặt? Hiện tại giới trẻ thích kiểu kỳ quái như vậy sao? Ai, ta quả nhiên già rồi, thật nhìn không hiểu.”
Kiều Thất hít thở rối loạn, vội vàng lấy cớ cáo từ.
Hắn vốn muốn ngay tại chỗ vứt bỏ thứ này. Nhưng trong đầu lại lóe lên một suy nghĩ, có lẽ đem cho Doãn Trạch nhìn thì tốt hơn.
Do dự nửa ngày, cuối cùng hắn vẫn ôm búp bê, thấp thỏm bất an mà quay về.
Chỉ trong chớp mắt, dường như nhiệt độ lại hạ xuống thấp hơn, Kiều Thất dù quấn chặt khăn quàng cổ cũng cảm thấy lạnh, khớp hàm khẽ run run.
Hắn hơi mất tập trung, kéo khăn quàng siết chặt thêm.
Trong khu dường như hoàn toàn không còn một bóng người, tiếng bước chân của Kiều Thất vang lên giữa khoảng không trống trải, nghe có phần nặng nề.
Diện tích khu rộng, khiến con đường trở về của Kiều Thất bỗng trở nên dài dằng dặc.
Đúng lúc Kiều Thất bất giác thấy bất an, tâm thần hoảng hốt, chỉ còn dựa vào bản năng để bước đi, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng chó sủa khàn khàn xé rách không gian tĩnh lặng.
Thanh âm ấy làm hắn giật mình, tim co rút thắt lại.
Hắn theo phản xạ hít vài hơi ngắn dồn dập, ép bản thân trấn tĩnh lại nhịp tim hỗn loạn, rồi không nhịn được mà liếc nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đường nét tối mờ của cảnh vật hắt vào đáy mắt.
Nhưng Kiều Thất không thấy con chó nào cả.
Có lẽ nó ở bên ngoài khu thôi... ý nghĩ này chợt thoáng qua, khiến hắn khẽ thở phào, chuẩn bị quay đi tiếp tục bước về phía trước.
Ngay khoảnh khắc ấy, tim hắn như ngừng đập!
Ở chỗ đường mòn cách đó không xa, hắn thấy một bóng dáng kỳ quái, vặn vẹo nổi bật hẳn giữa không gian, không hề hòa hợp với xung quanh.
Bóng dáng ấy... còn đang cử động!
Gió lạnh thổi tung mái tóc trước trán, tim Kiều Thất đập dồn dập kịch liệt, đồng tử co rút lại.
Ở nơi đó, dường như có người đang ẩn nấp.
Cảm giác nhận thức mơ hồ ập đến, khiến Kiều Thất gần như không kìm nổi mà muốn lập tức bỏ chạy.
Thế nhưng, việc đối phương tuyệt nhiên không phát ra một tiếng động nào, lại càng bất thường hơn!
Chẳng lẽ hắn ta vẫn luôn theo dõi mình?
Lỗ tai Kiều Thất ù đi.
Nhưng khi đôi chân khẽ mềm nhũn, bản năng thôi thúc muốn bỏ chạy, thì sự cảnh giác lập tức khiến hắn dừng lại.
Vị trí hiện tại cách tòa nhà vẫn còn khá xa.
Thể lực hắn yếu, nếu giờ mà chạy thì chắc chắn không thoát được đối phương, nửa đường sẽ bị bắt lại.
Sau lưng tê rần, mồ hôi lạnh toát ra, Kiều Thất cố ép bản thân không run rẩy, không để lộ sơ hở.
Áp lực khiến hơi thở hắn dồn dập khó khống chế, thân thể cứng ngắc, chỉ dám giữ nguyên tốc độ như trước, từng bước từng bước quay về.
Gió lạnh quất qua trán, cuốn theo mồ hôi lạnh như muốn xuyên vào tận xương tủy, khiến Kiều Thất hoa mắt choáng váng.
Nhịp tim đập vang như muốn nhảy khỏi lồng ngực, đến mức hắn không còn nghe thấy cả tiếng bước chân mình. Kiều Thất không rõ mình đã lê thân thể cứng đờ ấy về tới tòa nhà bằng cách nào, chỉ biết cả quãng đường dài như vô tận.
Mỗi lần ánh mắt lướt qua bóng người kia, toàn thân hắn lại mềm nhũn, gần như không còn chút sức lực.
Hắn nuốt nước bọt, bước vào trong tòa nhà, vội vàng giơ gậy dẫn đường trên tay, ném mạnh về phía cái bóng cách đó không xa.
Âm thanh chạm trúng vang lên rõ ràng, kèm theo tiếng kêu rên đau đớn của một người nam nhân.
Sắc mặt Kiều Thất tái nhợt, không dám nghĩ nhiều, lập tức lao như điên vào hành lang.
Đi ngang thang máy, hắn theo bản năng ấn nút, mồ hôi ướt trán rơi lã chã. Nhưng rất nhanh hắn sực tỉnh, tầng mình ở đâu có cao, nếu chờ thang máy thì chẳng khác nào tự đẩy mình vào chỗ chết. Hắn vội vã xoay người lao về phía cầu thang bộ.
Trái tim vì vận động kịch liệt mà đập dữ dội hơn nữa, leo lên từng bậc thang, hắn có cảm giác như không thở nổi.
Điều khiến đầu óc hắn trống rỗng hơn cả, chính là rõ ràng nghe thấy phía sau vang lên những bước chân dồn dập bám theo.
Từng tiếng, từng tiếng nặng nề như giẫm thẳng lên tim hắn.
Kiều Thất không dám quay đầu, chỉ gắng gượng chạy về tầng của mình, đôi chân run rẩy lao thẳng tới cửa phòng.
Tay run lên, cuối cùng hắn cũng mở được khóa, lao vào trong, dùng hết sức đóng sầm cửa lại. Cả người lập tức đổ sụp xuống sàn.
Mồ hôi nhỏ giọt tí tách, ngũ quan diễm lệ của Kiều Thất bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.
Hắn không còn sức mà nhúc nhích, chỉ ngồi bệt ngay trước cửa phòng.
Thở dốc nặng nề, hắn cầu mong đối phương sẽ bỏ cuộc.
Nhưng tiếng bước chân càng lúc càng gần, cho đến khi Kiều Thất nghe thấy rõ tiếng giày dừng lại ngay trước cửa.
...Thịch! Thịch! Thịch!
Người kia bắt đầu gõ cửa, lực đạo không hề nhỏ, khiến cả cánh cửa rung lên bần bật, làm lưng Kiều Thất run rẩy theo từng lần gõ cửa.