(Vô Hạn) Sau Khi Bị Mù, Tất Cả Mọi Người Đều Giả Bộ Là Bạn Trai Của Ta

Chương 39: Người một nhà (6)

Trước Sau

break

“Tin tức tuyệt đối đáng tin cậy! Vừa rồi lúc Lâm Trầm thiếu gia cùng Lâm thúc quản gia nói chuyện, ta ở ngay bên cạnh, chính tai nghe được rõ ràng.”

Âm thanh kia cũng mang theo chút hưng phấn và ngưỡng mộ.

Lâm Trầm hôm nay vừa vặn trở về Lâm gia sao?

Cái tên quen thuộc ấy làm cho tay đang cầm gậy dẫn đường của Kiều Thất khẽ run lên trong nháy mắt, bước chân phía trước cũng không kìm được mà chậm lại một chút.

Hắn vốn tưởng rằng trong thời gian ngắn sẽ không có cơ hội chạm mặt Lâm Trầm, không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.

Tim đập dồn mấy nhịp, Kiều Thất nghiêm túc lắng nghe động tĩnh từ phía giọng nói kia truyền đến.

“Vậy Lâm Trầm thiếu gia hôm nay lúc nào thì trở về a?”

Nghi ngờ trong lòng Kiều Thất, đã bị giọng nói nữ kia hỏi ra trước.

Giọng đáp lại rất nhanh truyền đến tai Kiều Thất đang có chút khẩn trương.

“Không rõ lắm thời gian cụ thể, chỉ biết là buổi tối.”

Sáng sớm đã đến Lâm gia, nếu thuận lợi thì có lẽ rất nhanh có thể rời đi, chắc chắn sẽ không kéo dài quá trưa, Kiều Thất nghĩ vậy: “...” Hắn biết ngay là mình không thể may mắn như thế.

Làn gió lạnh lẽo thoáng qua khiến lông mi Kiều Thất khẽ run, hắn mím môi dưới, rồi lập tức xoay người, định quay về trước, buổi tối sẽ lại đến.

Chỉ là, còn chưa kịp bước đi, giọng nói quen thuộc hắn nghe tối qua đã vang lên từ xa, khoảng cách không tính là gần, nhưng rõ ràng truyền đến. Hai người đang nói chuyện cũng lập tức im lặng.

“Kiều Thất tiên sinh, ngài đã đến rồi.” So với nghe trong điện thoại tối qua, giọng quản gia nghe càng rõ ràng.

Kiều Thất: “...” Thật là xui xẻo.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, quản gia nhanh chóng đi đến bên cạnh Kiều Thất, sau khi tỏ ý hoan nghênh liền chu đáo muốn dẫn hắn đi vào. Toàn bộ quá trình nhanh gọn đến mức Kiều Thất hoàn toàn không có cơ hội tìm cớ rời đi.

Hơi cau mũi đầy u sầu, Kiều Thất chỉ đành tiếp tục lắng nghe, cùng quản gia trao đổi vài câu ngắn gọn, rồi theo tiếng bước chân mà đi tiếp.

Tiếng gậy dẫn đường chạm vào phiến đá vang lên trong trẻo, từng nhịp từng nhịp, giống như âm tạp trắng. Nghe dần, Kiều Thất lại không kìm được mà chìm vào thế giới riêng của mình.

Lâm Trầm? Nghiêm Ca?

Rốt cuộc giữa bọn họ có quan hệ gì?

[Hệ thống, ngươi nói xem, Lâm Trầm có khả năng là Nghiêm Ca ở phó bản trước không?]

Sắp phải gặp mặt Lâm Trầm, tâm trí Kiều Thất lại quay về với nỗi hoang mang này. Trong lúc mơ hồ có chút hoảng hốt, hắn theo bản năng dò hỏi hệ thống vốn luôn có thể cho mình chút trợ giúp.

Hô hấp của Kiều Thất trở nên rối loạn.

Cảm tính thì hắn cũng không rõ mình muốn nghe câu trả lời thế nào.

Nhưng lý trí mà nghĩ, khả năng ấy tựa hồ rất thấp.

Chỉ có người chơi mới có thể xuyên qua các phó bản khác nhau.

Dù là Nghiêm Ca hay Lâm Trầm, đều đứng ở thế đối lập với người chơi.

Hai người bọn họ vốn dĩ không thể có quan hệ. Bởi không chỉ là phó bản khác nhau, mà thế giới thiết lập trong mỗi phó bản cũng chẳng giống nhau. Hai phó bản này vốn không nằm trong cùng một thế giới.

Thế giới khác nhau, nghề nghiệp khác nhau, tính cách dường như cũng chẳng hề giống nhau, bọn họ...

Lông mi đen nhánh của Kiều Thất khẽ rũ xuống, che phủ đôi mắt.

Có phải giống như trong mấy công ty sản xuất manga hay anime, vì chi phí thiết kế quá cao, để tiết kiệm kinh phí mà trong các tác phẩm khác nhau lại lặp đi lặp lại việc sử dụng một mẫu thiết kế nào đó không?

Kỳ thật trò chơi này cũng chỉ là như thế thôi, lặp lại sử dụng cùng một thân xác NPC.

Ý nghĩ lộn xộn vừa lóe lên, trong ngực Kiều Thất bỗng dâng lên chút khó chịu.

[... Là có khả năng.]

Âm thanh không mang chút cảm xúc nào của hệ thống, ngay lúc ấy vang lên trong đầu Kiều Thất.

[Ân?] Đôi mắt Kiều Thất hơi nâng lên một chút.

Hệ thống ngừng một lát rồi nói tiếp: [Trước đây từng xuất hiện trường hợp, có người chơi vì nhiệm vụ thất bại, lại còn kích phát vi phạm quy tắc trung tâm của trò chơi, nên bị trò chơi cướp đi quyền hạn của người chơi để tiến hành trừng phạt.]

Khi hệ thống nói lời này, giọng điệu có hơi vi diệu: [Trừng phạt đó, đại khái chính là sau khi bị cướp đi ký ức, sẽ không ngừng bị trò chơi thả vào các phó bản, bắt buộc đóng vai NPC. Thật ra nói là “đóng vai” cũng không chuẩn xác, bởi vì dưới tình huống hoàn toàn không còn ký ức trước kia, trực tiếp bị ký ức và trải nghiệm giả định của NPC chi phối, hắn gần như không thể nào tìm lại bản ngã và sẽ thuận theo đó mà ngộ nhận mình chính là NPC kia.]

Kiều Thất ngẩn ra, không ngờ lại có loại tình huống thế này.

Theo bản năng, hắn hỏi: [Vậy hình phạt này sẽ vẫn tiếp tục mãi sao?]

[Sẽ không. Trò chơi đã có trừng phạt thì cũng có điều kiện kết thúc. Sau khi kích phát, trừng phạt sẽ tự động chấm dứt khi điều kiện được thỏa mãn. Nói chung, điều kiện kết thúc là kiên trì đủ thời gian. Nhưng cũng có một tỷ lệ cực nhỏ, phải vượt qua điều kiện đặc thù.]

Như thể đang tra cứu gì đó, hệ thống lại bổ sung: [Việc có người chơi bị ép đi làm NPC, trong trò chơi gần như không ai biết. Ta cũng chỉ tình cờ nghe được. Toàn bộ quá trình trừng phạt vô cùng bí ẩn, ta cũng không dám khẳng định bây giờ còn tồn tại loại tình huống này hay không.]

Kiều Thất khẽ “ừ” một tiếng, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Vì tâm trí không đặt trên đường đi, tốc độ gậy dẫn đường gõ xuống mặt đất có chút lộn xộn.

Nghiêm Ca... có phải chính là loại tình huống mà hệ thống vừa nói sao?

Nếu đúng là vậy, thì vì sao hắn lại bị trò chơi trừng phạt? Và phải làm thế nào mới có thể kết thúc được trừng phạt đó?

Kiều Thất cụp nhẹ hàng mi, nghĩ mãi không ra kết quả, đành đưa tâm tư quay trở lại phó bản hiện tại.

Theo những gì hắn đã nhận thức và tiếp xúc, Doãn Trạch cùng Lục Thần Minh, dường như đều đứng cùng một trận doanh với hắn.

Trong bọn họ, liệu có tồn tại người chơi sao?

Suy nghĩ của Kiều Thất bị cắt ngang bởi mùi hoa nồng nặc bất chợt ập tới.

Hương hoa thoang thoảng, xen lẫn vị ngọt ngậy, theo cơn gió mạnh vừa thổi đến trước mặt Kiều Thất, trong chớp mắt liền trở nên dày đặc đến mức gần như ngộp thở.

Bị mùi hương bao vây, Kiều Thất cảm giác như sắp không thở nổi, buộc phải dừng bước. Chỉ đến khi gió lặng đi, cái cảm giác choáng váng ấy mới từ từ tan biến.

Không cần nhìn, chỉ cần ngửi hương hoa này đã có thể đoán ra, hoa trong vườn Lâm gia được chăm sóc tốt đến mức nào.

Kiều Thất hướng mắt về phía biển hoa mênh mông trong tầm nhìn, sắc mặt trở nên hơi trắng bệch.

Tưởng tượng cũng có thể biết, cảnh tượng này chắc chắn tuyệt đẹp, như một bức họa, hẳn là được vô số nhiếp ảnh gia ưa chuộng.

Nhưng Kiều Thất lại không thể kìm được, trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng trong phim kinh dị.

Kẻ sát nhân sau khi giết người, chặt xác, sẽ chôn thi thể trong hoa viên nhà mình. Những cái xác mục nát ấy sẽ trở thành dưỡng chất cho hoa cỏ.

Những bông hoa mọc lên từ xác chết ấy, lúc nào cũng kiều diễm hơn bình thường.

Mùi hương ngào ngạt của chúng sẽ che giấu đi mùi tử khí khó chịu dưới lòng đất.

Từng đợt mùi hoa vờn quanh Kiều Thất, đôi môi hắn dần trở nên trắng bệch.

Dưới hoa viên Lâm gia... liệu có theo motip cũ mà chôn giấu thi thể sao?

Kiều Thất khựng lại, hành động này khiến quản gia chú ý.

Người quản gia tóc điểm bạc nhìn về phía vườn hoa, hiếm hoi lộ ra chút ý cười: “Đáng tiếc ngài không thể thấy được, những bông hoa này thật sự rất đẹp.”

Khóe môi Kiều Thất khẽ nhếch, nhưng chẳng thể nói ra lời khách sáo nào, chỉ hàm hồ đáp một tiếng rồi vội vàng đi tiếp.

Đến tận khi bước vào trong nhà, sắc mặt hắn vẫn còn trắng bệch bất thường.

Lúc này quản gia mới nhận ra, nghi hoặc nhìn sang, rồi săn sóc mở lời: “Sắc mặt ngài hình như hơi kém, là bên ngoài lạnh quá sao? Quả thật sáng nay nhiệt độ thấp hơn ngày thường một chút. Nếu ngài không vội, có muốn uống chén trà nóng làm ấm người trước không?”

Dĩ nhiên Kiều Thất gật đầu đồng ý, để quản gia dẫn đến một chỗ ngồi.

Rất nhanh, có người khác mang trà nóng đến.

“Trà nóng của ngài.”

Giọng nam trong trẻo vang bên tai Kiều Thất.

Theo bản năng hắn nhận lấy, khẽ nói cảm ơn, nhưng rất nhanh liền nhận ra điều không đúng.

Giọng nói này... quá quen thuộc.

Là Lục Thần Minh!

Kiều Thất suýt nữa không kìm được mà ngoảnh đầu lại nhìn, nhưng hắn kịp thời khống chế.

Hắn vội vàng nâng chén trà lên, dùng nó che đi biểu cảm, chỉ để lại hàng mi cong phản chiếu trong mặt nước đang run rẩy theo nhịp tim hỗn loạn.

Trái tim Kiều Thất đập thình thịch.

Lục Thần Minh thế nhưng lại xuất hiện ở Lâm gia.

Hắn đã trà trộn vào đây làm người hầu từ khi nào?

Nhưng rõ ràng lúc này không thể hỏi, Kiều Thất chỉ có thể đè nén tò mò.

Theo bản năng, hắn khẽ thở ra, sự xuất hiện của Lục Thần Minh mang đến cho hắn chút cảm giác an toàn.

Thế nhưng, không hiểu tại sao ngón tay hắn vẫn khẽ run khi cầm chén trà.

Hắn lại nhớ tới lời khuyên tối qua, rốt cuộc có phải thật lòng không?

Để hắn khoác lên thân phận chồng hiện tại của Lâm Thanh.

Khuôn mặt Kiều Thất vì hơi nóng từ chén trà mà ửng đỏ, nhìn qua dường như đã khỏe hơn nhiều. Quản gia thấy vậy, liền đề nghị dẫn hắn đến căn phòng từng ở.

Theo quản gia lên lầu, Kiều Thất mới sực nhớ việc quan trọng nhất lúc này, nghĩ cách ở lại Lâm gia một ngày, chờ đến khi Lâm Trầm trở về.

Nhưng hắn nhất thời lại chẳng nghĩ ra được cách nào.

Ngay lúc Kiều Thất còn đang vắt óc suy nghĩ, vừa bước lên tầng hai đã nghe thấy một giọng nữ dễ nghe nhưng lạnh lẽo, không hề chứa chút cảm tình: “Ta nhớ rõ đã nói rồi, đừng chạm vào váy của ta.”

Nghe vậy, hầu gái như bị dọa sợ hãi, cuống quýt tái nhợt xin lỗi, giọng run đến mức nghẹn ngào: “Tiểu thư, ta thật sự không cố ý. Ngài tin ta đi, ta thật chỉ vô tình chạm phải thôi!”

Giọng người hầu hoảng loạn đến cực điểm.

Hô hấp Kiều Thất khựng lại, sắc mặt vừa mới khôi phục một chút lại tái nhợt.

Lâm Thanh.

Cái tên gắn liền với thân phận “tiểu thư” ấy khiến lòng Kiều Thất bất an.

Đây gần như đã rõ ràng là Boss của phó bản.

Đặc biệt khi Lâm Thanh dường như cũng nghe thấy động tĩnh từ phía Kiều Thất và quản gia, quay ánh mắt nhìn lại.

Dưới cái nhìn lạnh lẽo và hơi khó chịu ấy, toàn thân Kiều Thất như đông cứng.

Ngay sau đó, Lâm Thanh khẽ sững người một thoáng.

Hàn ý trong mắt nàng dần tan, nhưng Kiều Thất lại chẳng thể thở phào, bởi ánh mắt tiếp theo của nàng vô cùng kỳ lạ.

Như thể kinh ngạc trước dáng vẻ hiện giờ của Kiều Thất, tò mò quan sát hắn.

Nhưng chỉ một thoáng, Kiều Thất đã cảm thấy rùng mình, mồ hôi rịn trên trán. Hắn nhận ra, đó tuyệt đối không phải ánh nhìn bình thường.

Ánh mắt lướt qua người hắn, cuối cùng dừng lại rất lâu ở vòng eo.

“Thất Thất?”

Giọng nói của Lâm Thanh bỗng trở nên thân mật, như thể hai người thật sự từng có chút tình cảm: “Ngươi đã đến rồi?”

Ánh mắt nàng trở về vẻ bình thường.

Trong lúc tim Kiều Thất đang đập nhanh dồn dập, nàng khẽ mỉm cười, quay sang nói với quản gia: “Lâm thúc, ngươi cứ lo việc của ngươi đi, không cần xen vào chỗ này. Ta đưa Thất Thất đi là được.”

“Vâng, tiểu thư.”

Quản gia lập tức đáp lời, rồi trong khi Kiều Thất còn chưa kịp tìm cơ hội cự tuyệt, ông ta đã bước đi rất nhanh, nhẹ nhàng xuống lầu.

Dứt lời, Lâm Thanh tựa hồ định ra khỏi phòng.

“Tiểu thư, vậy... cái váy này thì sao?” Hầu gái cẩn thận lên tiếng, giọng run run mang theo sợ hãi.

Lúc này, Lâm Thanh mới quay sang nhìn nàng. Tâm tình dường như đã tốt hơn, trong giọng nói không còn chút áp bách nào: “Cái váy này không thích hợp, ngươi mang đi vứt bỏ.”

Chỉ là, khi nàng nói đến ba chữ “không thích hợp”, ngữ điệu lại quái dị, xen lẫn một tia hưng phấn kỳ lạ.

Hầu gái như được thở phào, vội vàng nhẹ nhàng tiến đến lấy chiếc váy đặt trên giường.

Lâm Thanh không để ý đến nàng nữa, lập tức bước tới gần Kiều Thất, trên trán hắn mồ hôi vẫn chưa khô.

“Thất Thất, ta thấy làn da ngươi dạo này đột nhiên đẹp hơn nhiều.” Giọng điệu khi nàng nói giống như một nữ sinh bình thường yêu cái đẹp, mang theo chút tò mò, “Gần đây ngươi có dùng mỹ phẩm dưỡng da gì không?”

Nói rồi, nàng tiến lại gần hơn, tấm tắc khen: “Thật sự không có chút tì vết nào.”

“Ta không dùng gì cả.” Kiều Thất buộc phải trả lời.

“Thật không? Chúng ta thân nhau như thế, ngươi cũng không nên giấu ta.” Tuy nói vậy, nhưng giọng điệu của nàng lại chẳng có vẻ thật sự để tâm.

“Rõ ràng trong trí nhớ, ngươi vốn cũng như vậy. Nhưng tại sao ta lại cảm thấy ngươi bây giờ đáng yêu hơn rất nhiều?”

Nàng khẽ nghi hoặc, rồi cảm thán bình luận: “Không hiểu sao ta lại thấy ngươi đẹp hơn trước nhiều.”

“Đẹp đến mức...” Lâm Thanh dừng lại, như đang tìm từ thích hợp.

Trái tim Kiều Thất đột nhiên nhảy loạn, sống lưng tê rần như bị băng lạnh lướt qua.

Rồi cùng lúc Lâm Thanh dùng giọng điệu quái lạ cất lời đánh giá cuối cùng, Kiều Thất nhìn thấy hầu gái kia nâng váy chuẩn bị đi xuống cầu thang.

“Giống như búp bê Tây Dương.”

Khi váy còn đặt trên giường thì chưa nhìn rõ.

Nhưng bây giờ, khi hầu gái nâng váy lên, tuy Kiều Thất không thể thấy chi tiết, nhưng hình dáng ấy rõ ràng giống hệt với bộ váy mà con búp bê hắn nhận được tối hôm qua mặc!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc