(Vô Hạn) Sau Khi Bị Mù, Tất Cả Mọi Người Đều Giả Bộ Là Bạn Trai Của Ta

Chương 3: Thư mời 3

Trước Sau

break

Kiều Thất như vừa bị sét đánh.

Bị nam nhân đỡ lấy cánh tay, cả người hắn hơi cứng lại, nhiệt độ từ chỗ khuỷu tay truyền đến khiến hắn bối rối hoàn toàn không biết phải làm sao.

Hắn... trong phó bản này có bạn trai?

Giọng hắn run rẩy khi hỏi hệ thống:

[Vậy là... ta ở trong phó bản này đã có sẵn bạn trai, nhưng vẫn phải nghĩ cách đi tìm bạn trai thật ngoài đời thực sao?]

Nhận thức này khiến đầu óc Kiều Thất choáng váng, đến cả đầu ngón tay cũng đang run nhè nhẹ.

Hệ thống im lặng một lúc lâu mới chậm rãi trả lời: [Trước mắt thì... đúng là vậy.]

Kiều Thất nghe vậy, tim không khỏi đập nhanh hơn một nhịp. Hắn thậm chí không dám tưởng tượng nếu thật sự phải làm như thế, bản thân sẽ rơi vào kết cục gì.

Chắc chắn sẽ đắc tội nặng với cái người nam nhân kia.

Đối phương không chừng còn là loại người dùng thủ đoạn cực đoan để trả đũa.

Trong phó bản chạy trốn mà còn “ngoại tình”, nhìn thế nào cũng là đang tìm đường chết.

Biệt thự không bật sưởi, căn phòng giữa đầu đông dần trở nên lạnh buốt, tiếng gió bị cửa sổ chặn lại cũng nghe nghèn nghẹn, nặng nề. Kiều Thất cuộn tròn ngón chân lại, hàng mi hơi cong run nhẹ dưới biểu cảm trống rỗng.

Hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình huống xấu hổ kỳ lạ thế này, cứ cảm thấy xấu hổ đến mức muốn bốc cháy. Khuôn mặt nhỏ lập tức chuyển sang hồng nhạt pha trắng, nhìn mà vừa buồn cười vừa thương.

Từ khi minh tinh Lý Nghị thất bại quay về, biệt thự trở nên yên tĩnh. Kiều Thất không nhìn thấy nét mặt của người khác, cũng chẳng đoán được bọn họ đang nghĩ gì.

Nhưng ngay lúc này, hắn cảm nhận được vô số ánh mắt đang dừng lại trên người mình.

Cái cảm giác bị nhìn chằm chằm khiến các giác quan khác đều nhạy bén hơn, cảm giác được từng tia ánh mắt lướt qua người hắn. Kiều Thất bắt đầu tưởng tượng linh tinh, chỉ muốn đào hố chui xuống.

Mọi người thật sự đều đang nhìn hắn.

Hiển nhiên, dù động tĩnh bên này không lớn, nhưng trong bầu không khí căng như dây đàn này, chỉ một chút khác thường cũng đủ để hút hết sự chú ý.

Giống như đoạn nhạc dạo của phim kinh dị vừa bị phá vỡ, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt hơi... quái dị.

Lý Nghị đang đầy lòng mong ngóng được đại gia hồi đáp, giữa chân mày nhăn lại. Hắn vốn tính khí nóng nảy, thường xuyên quen đứng dưới ánh đèn sân khấu nên rất dễ bực bội khi bị phớt lờ. Tính hay nói mỉa mai cũng sắp phát tác đến nơi. Nhưng ngay khi ánh mắt hắn dừng lại trên người Kiều Thất thì những lời chuẩn bị sẵn lại nghẹn cứng nơi cổ họng.

Da Kiều Thất rất trắng, mà kiểu trắng này khi ửng hồng lên lại đẹp đến mê người, như mang theo ánh nước trong veo mềm mại.

Cặp mắt xinh đẹp kia ai cũng dễ dàng nhận ra là có khiếm khuyết, chỉ nhìn một lần đã đoán được thị lực hắn không bình thường. Có lẽ vì đôi mắt mờ mịt ấy mà trong ánh nhìn của hắn luôn mang theo cảm giác mong manh, ướt át.

Lý Nghị đột nhiên có cảm giác nếu mình buông ra câu nào nặng lời, đối phương sẽ uất ức đến mức bật khóc ngay tại chỗ.

Lời chanh chua vốn đã ở miệng lập tức bị hắn nuốt ngược lại.

Dù sao cũng không nên so đo với người tàn tật.

Lý Nghị tự an ủi mình như vậy.

Không khí càng lúc càng yên ắng, ánh mắt mọi người xung quanh vẫn dán chặt vào Kiều Thất, nhưng kỳ lạ thay... không ai lên tiếng.

Cũng đang rơi vào bầu không khí kỳ quái ấy, Hứa Ngạn Hoài mím môi.

Từ lúc Kiều Thất bên kia phát ra chút động tĩnh, phòng livestream của Hứa Ngạn Hoài bắt đầu dội lên một loạt bình luận cuồng loạn.

Quả nhiên, hắn còn chưa kịp nhìn kỹ, mới liếc sơ một cái đã thấy bình luận ngập tràn kêu gào:

[Nam nhân kia là ai thế? Mau bỏ tay ra khỏi người lão bà của ta!]

[Lão bà mắt không tốt à? Cái tên này vừa nhìn đã không ra gì, cảm giác còn chẳng bằng ta.]

[Trợ lý đâu rồi? Sao không ai quản chuyện này? Có tên cẩu nam nhân quấy rối streamer của chúng ta kìa!]

Hứa Ngạn Hoài: “...”

Sao phòng livestream của hắn giống như đi lạc không thể quay đầu lại vậy?

Tạm bỏ qua bình luận ầm ĩ, Hứa Ngạn Hoài quay đầu đánh giá tình hình.

Bình luận toàn là những lời chua chát, ganh tỵ, người nam nhân đang đứng thân mật với Kiều Thất đúng là rất dễ nhận diện. Vóc dáng cao ráo, đứng bên cạnh Kiều Thất liền tạo ra cảm giác áp đảo, như có thể bao trùm toàn bộ cơ thể nhỏ gầy của hắn.

Người nam nhân kia mang vẻ ngoài có phần tươi sáng, lúc này đang mỉm cười, nhưng đôi môi mỏng ấy lại khiến Hứa Ngạn Hoài thấy có gì đó rất khó chịu.

Đối phương có đôi mắt đào hoa đẹp đến mức chói mắt, giờ đang rũ xuống nhìn Kiều Thất chăm chú.

Hứa Ngạn Hoài hơi cau mày. Hắn vô cớ cảm nhận được một tia nguy hiểm phát ra từ người kia.

Tuy nhiên cảm giác ấy chỉ thoáng qua trong một giây, khiến hắn không chắc có phải ảo giác hay không.

Hắn nhìn lại, phát hiện những lời bình luận kia... không hẳn là nói sai.

Tên này trông thật sự không hợp với Kiều Thất.

Vừa nhìn đã thấy là dạng chơi bời, giỏi dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa người. Tay thì nhẹ nhàng đỡ lấy Kiều Thất như đầy dịu dàng, nhưng thực chất ẩn giấu sự kiểm soát. Loại người này chắc chắn bên trong khác hẳn vẻ ngoài tử tế.

Kiều Thất vốn trông đã dễ bắt nạt, giờ mà dính phải loại người thế này, thể nào cũng bị bắt nạt đến thảm hại.

Mà nhìn cái dáng ngốc nghếch trì độn của Kiều Thất, đến lúc bị người ta ức hiếp cũng chưa chắc đã nhận ra chuyện gì không ổn.

Ý nghĩ bỗng chạy loạn. Hứa Ngạn Hoài giật mình nhận ra có gì đó sai sai.

Sao hắn lại bắt đầu suy nghĩ mấy chuyện này? Rõ ràng không liên quan gì đến hắn cơ mà.

Chẳng lẽ... bị bình luận ảnh hưởng?

Phát hiện ra, Hứa Ngạn Hoài lập tức thu lại suy nghĩ, nhưng vẫn không nhịn được mà cau mày nhẹ.

Không khí yên tĩnh quá mức khiến Kiều Thất càng luống cuống.

Não hắn vốn đã choáng váng, giờ lại bị quá nhiều ánh mắt nóng bỏng vây quanh, khiến não bộ nhận thông tin quá tải, vận hành càng thêm trì trệ.

Kiều Thất thật sự không biết phải phản ứng thế nào. Hắn vừa từ hệ thống biết được tên của người nam nhân kia.

Bạn trai của hắn trong phó bản này tên là Nghiêm Ca.

Đến những gì còn sót lại, hắn cũng hoàn toàn không nắm rõ. Hệ thống chẳng hiểu vì lý do gì lại im bặt, chỉ nói với Kiều Thất tên của đối phương rồi thôi, sau đó không hé răng thêm nửa chữ nào nữa. Mà Kiều Thất vì cứ liên tục bị cảm giác xấu hổ nhấn chìm nên cũng không tìm được chút tự tin nào để mở miệng hỏi.

Thời gian như bị kéo dài vô tận.

Kiều Thất không nhìn thấy biểu cảm của chính mình, nhưng nam nhân đứng cạnh hắn thì lại thấy vô cùng rõ ràng.

Khoé mắt Nghiêm Ca khẽ động, vẻ mặt hơi hiện lên một chút kinh ngạc.

Kiều Thất... vẫn luôn là kiểu dáng này sao?

Hắn cố lục lại ký ức về người này, phát hiện cũng chẳng có mâu thuẫn gì rõ ràng. Tuy mơ hồ, nhưng trong ấn tượng của hắn, đối phương dường như đúng là có kiểu khí chất như vậy.

Chỉ là...

Do cao hơn Kiều Thất khá nhiều, Nghiêm Ca khi nhìn xuống sẽ không tránh khỏi mang một chút cảm giác nhìn từ trên cao. Nhưng cũng vì vậy, hắn gần như có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả trên gương mặt đối phương.

Cho dù đứng gần như vậy, làn da của Kiều Thất vẫn không hề có chút tì vết nào, mịn màng như bạch ngọc, nhìn vào đã thấy cảm giác rất dễ chịu.

Mặt của hắn vốn đã nhỏ hơn người bình thường, chẳng biết có phải do tay Nghiêm Ca quá to hay không, mà nhìn vào liền có cảm giác có thể một tay bóp được cả khuôn mặt.

Lúc ánh mắt Kiều Thất lơ đãng ẩm ướt mù mịt dừng trên người hắn, thật sự rất giống một con thú nhỏ vô thức làm nũng, vừa yếu đuối vừa đáng thương.

Đôi lông mi dài run rẩy như cánh chuồn, khiến trái tim Nghiêm Ca cũng theo đó run nhẹ theo.

Ý cười cố gắng giữ trên môi hắn bỗng hơi khựng lại, chút lạnh nhạt giấu sâu dưới đáy mắt cũng bị chính chủ nhân của nó làm cho rối loạn.

Trước kia, Kiều Thất chưa từng khiến hắn động lòng như thế.

Cánh tay đang bị hắn giữ lấy thì lại quá gầy yếu, dường như chẳng có bao nhiêu thịt. Chỉ cần hơi siết nhẹ, hắn liền có thể dễ dàng bao trọn trong lòng bàn tay. Nhưng không hiểu sao, lực đạo của hắn lại vô thức thả lỏng rất nhiều, bởi vì hắn có cảm giác, người này yếu ớt đến mức chỉ cần mình hơi dùng sức, đối phương liền sẽ đau đớn không chịu nổi.

Đầu ngón tay như bị độ ấm mong manh ấy dính lấy, cảm giác ấm áp này khiến hắn chợt cảm thấy không quen.

Nghiêm Ca bỗng nhiên ý thức được, hôm nay mình thật sự rất khác thường.

Lẽ ra lúc này nên bước vào cao trào cốt truyện phim kinh dị, âm nhạc nền đang ngân vang nãy giờ cũng đột ngột im bặt. Bên ngoài biệt thự không còn chút gió nào, yên tĩnh đến lạ thường, như thể cả thế giới đều nín thở nhìn về phía này.

Giữa tâm điểm những ánh nhìn chằm chằm, Kiều Thất rốt cuộc cũng hoàn hồn.

Trong trạng thái mù, bị vô số ánh mắt bao vây đánh giá thật sự khiến người ta không thể tự nhiên. Kiều Thất miễn cưỡng tiếp nhận một sự thật, “hắn” vậy mà lại có... một người “bạn trai”.

Loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái.

Bàn tay của Nghiêm Ca vẫn đặt trên người hắn, đối với Kiều Thất mà nói, lại có phần khiến người khó xử.

Chậm mất nửa nhịp, Kiều Thất mới nhớ ra đoạn đối thoại vừa rồi, liền luống cuống tìm cách trả lời Nghiêm Ca: “Ta... vừa mới bị doạ một chút.”

Đó là một cái cớ khá gượng gạo để biện minh cho phản ứng không tự nhiên khi nãy.

Làm như là vì bị nhiều người nhìn chằm chằm nên thấy không thoải mái, giọng của Kiều Thất rất khẽ, khẽ đến mức như tiếng mèo con, mềm mại mơ hồ, dù vậy vẫn rất rõ ràng trong bầu không khí im ắng đến cực độ này.

Tai Nghiêm Ca khẽ động một chút.

Sau khi nói xong, Kiều Thất không để ý tới phản ứng của những người khác, chỉ ráng gom góp một chút dũng khí, đưa tay còn lại nhẹ nhàng đẩy bàn tay Nghiêm Ca ra.

Nghĩ tới chuyện bản thân về sau rất có thể sẽ “đội nón xanh” cho hắn, Kiều Thất thật sự muốn cách nam nhân này xa một chút.

Nghiêm Ca lúc này mới như sực tỉnh, phát hiện ra tay mình vẫn luôn đặt trên người Kiều Thất chưa rút lại.

Rõ ràng người ta đã đứng vững từ lâu, đâu còn cần mình đỡ nữa.

Đôi mày hơi nhíu lại, trong mắt Nghiêm Ca thoáng qua một tia hoang mang khó nhận ra.

Tay phải lơ lửng giữa không trung, độ ấm sót lại của Kiều Thất dần dần tan đi, lòng bàn tay trống rỗng làm nét mặt hắn cũng thu liễm đi vài phần.

Ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên người Kiều Thất, không rõ đang nghĩ gì, nhưng ý cười vốn có trên mặt đã nhạt đi trông thấy.

Giống như một con vật nhỏ mẫn cảm khi phát hiện ra nguy hiểm, hoặc có lẽ do mù nên nhạy cảm với những thay đổi dù là nhỏ nhất, Kiều Thất bỗng nhiên thấy khẩn trương.

Tim hắn đập hỗn loạn, thân thể lại bắt đầu căng lên lần nữa.

Lúc này, âm thanh của hệ thống bất chợt vang lên, như nhắc nhở: [Đừng chọc giận hắn.]

Hở?

Kiều Thất ngẩn người, không hiểu ý tứ của hệ thống là gì.

Sau một hồi ngập ngừng, hệ thống bổ sung: [Tốt nhất hãy hành xử đúng theo thiết lập nhân vật, nếu muốn thay đổi cũng phải từ từ từng bước.]

Kiều Thất chớp mắt, bắt đầu hiểu ra đôi chút.

Hành động vừa rồi khi hắn lặng lẽ tách ra khỏi Nghiêm Ca, dường như là không ổn.

Kiều Thất vốn là kiểu người dễ nghe lời, tuy trong lòng có chút không vui, nhưng sau một lúc suy nghĩ, hắn vẫn quyết định sửa sai.

Vành tai đỏ ửng, Kiều Thất nghĩ đến việc vừa rồi mình lui ra một khoảng, liền khẽ run đầu ngón tay, vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to dày đang còn lơ lửng của nam nhân kia.

Hắn cố tỏ ra tự nhiên, nhưng bàn tay trắng trẻo lại mang theo chút ửng hồng, không giấu được sự lúng túng.

Hành động này khiến Nghiêm Ca khựng người một lúc.

Tay của Kiều Thất thật sự rất nhỏ, mềm mại mịn màng như bông, khi nắm lấy tay hắn lại có cảm giác đặc biệt lạ kỳ.

Giữa khoảnh khắc lơ đãng ấy, cùng với hành động thân cận kia, Nghiêm Ca thậm chí cảm giác như mình vừa ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng.

Nghiêm Ca không nhận ra lòng bàn tay mình nắm lấy tay đối phương có phần siết chặt thêm một chút.

Từ góc độ của mình, Nghiêm Ca có thể thấy rất rõ vành tai Kiều Thất đã đỏ ửng đến mức gần như muốn nhỏ máu.

Đối phương có vẻ rất thẹn thùng.

Một cách khó hiểu, Nghiêm Ca cảm thấy sắc mặt người kia thực sự rất thu hút ánh nhìn, khiến tầm mắt hắn gần như không thể kìm được mà dừng lại mấy giây.

Sau khi thấy hành động của Kiều Thất, hệ thống trong đầu hắn bỗng cảm thấy hơi vi diệu.

Hắn vừa mới nói thế thôi, vậy mà Kiều Thất lại thật sự làm theo?

Quả thực ngoan ngoãn đến mức có phần... kỳ quặc.

Trong phút chốc, chính hệ thống cũng không phân biệt được mình nên cảm thấy vui mừng vì có một ký chủ nghe lời như vậy, hay thấy bất ổn. Không hiểu sao, khi thấy Kiều Thất chủ động nắm tay Nghiêm Ca, hắn lại cảm thấy... có hơi hối hận vì đã nhắc nhở.

Hành động tay trong tay của Kiều Thất và Nghiêm Ca chẳng khác gì xác nhận tất cả những suy đoán trước đó về mối quan hệ giữa hai người.

Ý thức được phòng livestream chắc chắn sẽ tràn lan bình luận không phù hợp, Hứa Ngạn Hoài dứt khoát không thèm nhìn về phía giao diện người chơi nữa. Mơ hồ cảm thấy chính mình có gì đó không đúng, hắn không muốn tiếp tục quan sát Kiều Thất và Nghiêm Ca thêm lần nào nữa, mà bắt đầu chuyển ánh mắt sang đánh giá những người khác trong biệt thự.

Chuyện Kiều Thất và Nghiêm Ca là tình nhân, mọi người dù thái độ khác nhau, nhưng nhìn chung vẫn coi như bình thường.

Chỉ có một người đeo tai nghe, thoạt nhìn là sinh viên, trên mặt hiện rõ vẻ chán ghét và phản cảm.

Giống như Kiều Thất, Hứa Ngạn Hoài cũng chưa rõ quá khứ trong phó bản này.

Dựa vào biểu cảm có phần khinh khỉnh của người kia, Hứa Ngạn Hoài cũng không đoán nổi, rốt cuộc là hắn ta chán ghét đồng tính hay chỉ đơn thuần không ưa việc Kiều Thất và Nghiêm Ca thân thiết?

Cho tới hiện tại, Hứa Ngạn Hoài vẫn chưa rõ mọi người tụ tập trong biệt thự này có quen biết nhau hay không, hay đã từng có tương tác gì từ trước.

Mối quan hệ giữa Kiều Thất và Nghiêm Ca có phải là một tình tiết đã được thiết lập sẵn?

Ánh mắt hắn lướt qua chín người còn lại, gồm năm nam và bốn nữ, trừ bản thân ra.

Ai trong số họ là đồng phạm của lệ quỷ, muốn đưa tất cả mọi người vào chỗ chết?

“Hừ.”

Tiếng hừ lạnh của Lý Nghị cắt đứt dòng suy nghĩ của Hứa Ngạn Hoài, cũng kéo mọi người trở lại với cốt truyện chính.

Ngay khi cánh cửa bị gió mạnh đẩy đóng lại, Lý Nghị vô thức lùi lại vài bước, nhưng dù vậy vẫn là người đứng gần cửa nhất.

Chiếc khuyên tai kim cương lấp lánh dưới ánh đèn phản chiếu ra ánh sáng sắc lạnh vô cớ khiến người cảm thấy bất an.

Tiếng hừ lạnh của hắn đến hơi muộn nhưng vẫn là đến, khiến người khó đoán nổi đó là vì bực bội khi bị mọi người phớt lờ quá lâu hay còn có lý do nào khác.

Hắn liếc qua mọi người một lượt bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi xoay người lại kiểm tra cánh cửa đã bị đóng.

Mọi chuyện đang diễn ra theo một chiều hướng mất tự nhiên kỳ lạ, như thể có một thế lực vô hình nào đó đang thao túng tất cả. Vẻ mặt Lý Nghị trở nên nặng nề.

Hắn nén xuống bất an trong lòng, đưa tay ra nắm lấy tay nắm cửa.

Tay nắm cửa lạnh đến đáng sợ, cái lạnh ấy truyền thẳng từ lòng bàn tay vào tận xương tủy.

Cánh cửa gỗ đỏ với hoa văn quá tinh xảo khiến người nhìn cảm thấy áp lực, Lý Nghị cau mày nhìn chằm chằm, rồi bất chợt vặn mạnh tay nắm, ra sức đẩy cửa.

Dường như nó bị thứ gì khóa lại, hành động vặn mở chỉ khiến tay nắm cửa khẽ lắc lư, cánh cửa vẫn không nhúc nhích.

Sắc mặt những người xung quanh đều thay đổi rõ rệt.

Lý Nghị gân tay nổi lên, thử đi thử lại mấy lần vẫn không có kết quả, hắn bắt đầu bực bội, đưa tay gãi mạnh đầu, sau đó như muốn phát tiết cảm xúc mà tung một cú đá cực mạnh vào cánh cửa.

Tiếng va chạm vang lên trầm đục khiến Kiều Thất giật mình, thính giác hắn trở nên nhạy bén, cơ thể cũng khẽ run.

Tim đập càng lúc càng nhanh, Kiều Thất không chắc Nghiêm Ca có nhận ra sự khác thường của hắn trong khoảnh khắc đó không. Hắn đang cố gắng kiềm chế bản thân để ổn định nhịp tim hỗn loạn.

Cảm giác bất an dâng lên, Kiều Thất mơ hồ đoán được chuyện sắp xảy ra tiếp theo có lẽ sẽ là bước ngoặt quan trọng trong phó bản này.

“Cửa bị khoá rồi, mở không ra.”

Lý Nghị nhíu mày nói với giọng khó chịu, sau đó còn chửi thầm vài câu.

Thấy mọi người vẫn giữ vẻ mặt mơ hồ, hắn không kìm được mà gắt lên: “Các ngươi không định tới giúp một tay sao? Không ai định thử mạnh tay phá cửa à? Chẳng lẽ định bị nhốt ở đây luôn à?”

Lý Nghị nói ra lời này cuối cùng cũng khơi dậy hành động. Ngoại trừ Kiều Thất và Nghiêm Ca, toàn bộ nam sinh còn lại, bao gồm cả Hứa Ngạn Hoài, đều đi tới chỗ cửa.

Mấy nữ sinh cũng tự giác đi tìm dụng cụ có thể dùng.

Dù chen vào đám đông hành động, Hứa Ngạn Hoài cũng chỉ là đi theo hình thức, bởi vì trong phần tóm tắt phó bản, hắn biết rõ, bọn họ phải bị nhốt trong biệt thự này chín ngày. Dù có nỗ lực cách mấy, cánh cửa kia nhất định sẽ không mở ra.

Trong lúc hành động, Hứa Ngạn Hoài liếc qua Kiều Thất không tiện hành động, rồi lại liếc Nghiêm Ca, như thể lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sau đó ánh mắt hắn lần lượt lướt qua từng người một.

Tạm thời hắn vẫn chưa thể xác định ai trong số này là đồng phạm của lệ quỷ.

Tiếng “bang bang keng keng” vang lên không dứt, như gõ vào màng nhĩ. Tất cả đang báo hiệu phó bản đã chính thức bắt đầu. Cánh cửa gỗ thoạt nhìn bình thường kia, bất kể mọi người dốc sức ra sao cũng không thể để lại nổi một vết trầy.

Kiều Thất bị đủ loại âm thanh đập vào tai đến mức ù cả đầu.

“Xem chừng thật sự là không mở được.” Có người lên tiếng đưa ra kết luận.

Giọng nói như thể đã chấp nhận hiện thực, lại vô tình khiến Lý Nghị nổi giận. Vị minh tinh nổi tiếng tính khí xấu này nhíu chặt mày, hắn còn chưa kịp mở miệng thì đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn.

Từ đầu đến giờ, dường như chỉ có một mình hắn là phản ứng quá mức, những người khác lại im lặng đến đáng ngờ.

Cảm giác ấy... giống như tất cả đều đã biết trước những chuyện này sẽ xảy ra.

“Chẳng lẽ các ngươi biết sớm là sẽ bị nhốt trong biệt thự?” Lý Nghị không phải loại người giỏi nhịn, có gì là hỏi thẳng.

Nghe hắn nói vậy, Kiều Thất cũng lập tức tập trung.

“Trong thư mời không phải đã viết rồi sao? Muốn rời khỏi biệt thự thì phải hoàn thành một trò chơi.” Người trả lời giọng trầm thấp, sau khi tháo tai nghe xuống liền lạnh nhạt liếc nhìn Lý Nghị.

Lại là cái thư mời đó.

Lý Nghị nhíu mày. Hắn đúng là chưa từng đọc kỹ nội dung bên trong.

Sự mờ mịt và bừng tỉnh đan xen nhau thể hiện rõ trên nét mặt, khiến người đối diện hơi ngạc nhiên: “Ngươi không biết à? Ngươi chưa từng đọc thư mời sao? Sao có thể...”

Dường như nghĩ đến điều gì, người kia khựng lại, “Xem ra ngươi chính là người cuối cùng được mời.”

Phó bản chính đang âm thầm vận hành. Kiều Thất nghe vậy lại càng mù mờ hơn.

Ý nghĩ trong đầu hắn trùng khớp với lời Lý Nghị sắp hỏi: “Có ý gì?”

Thanh niên có khuôn mặt tuấn tú kia rõ ràng sắc mặt không dễ chịu chút nào.

Kiều Thất tuy không nhìn thấy được vẻ ngoài người nói, nhưng chỉ cần nghe giọng là cảm nhận được thái độ không hề thân thiện, lạnh lẽo, thậm chí mang theo cảm giác nguy hiểm khó diễn tả. Hắn chậm rãi giải thích:

“Chỉ có bức thư đầu tiên là do chủ nhân biệt thự gửi đi. Những bức sau đều không phải.”

“Người nhận được thư mời sẽ được giao một nhiệm vụ gửi tiếp thư mời cho người khác. Cứ thế tiếp nối, cho đến khi đủ người tham gia.”

Khi câu nói ấy kết thúc, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên kỳ lạ.

Thực ra, ngay từ đầu họ đã cảm thấy những bức thư này không bình thường.

Bọn họ gần như bị cưỡng ép mở thư, đọc hết nội dung bên trong, rồi lại bị một thế lực thần bí nào đó buộc phải thực hiện nhiệm vụ “gửi thư cho người tiếp theo”.

Thời điểm đó, họ hoàn toàn không thể chống lại.

Lý Nghị bị ánh nhìn chăm chăm từ người kia khiến mày càng nhíu chặt.

“Trò chơi này cần mười người tham gia, ngươi chính là người được mời cuối cùng. Vậy nên ngươi không cần mời thêm ai nữa.”

Cũng bởi vì là người cuối cùng được đưa vào, Lý Nghị mới không biết gì về đặc điểm của thư mời, cho đến khi trò chơi chính thức bắt đầu và mọi người cùng bị cuốn vào biệt thự bị khóa chặt.

Kiều Thất hoàn toàn không rõ nhân vật mình đang diễn, khiến hắn càng thêm căng thẳng.

Hắn không biết mình là người thứ mấy được mời, ai đã mời hắn và... hắn đã gửi thư cho ai.

Giữa trán bắt đầu rịn mồ hôi, hơi thở hỗn loạn.

Tim đập dồn dập, đúng lúc ấy, hắn nghe thấy người kia, với giọng châm chọc lạnh lẽo tiếp tục cất lời.

Ánh mắt lướt qua từng người, cho đến khi dừng lại trên người Kiều Thất, khiến hắn cảm nhận được ác ý và lạnh lẽo khó gọi thành tên.

“Ta nghĩ mọi người ở đây đều giống ta thôi, khi nhận được thư mời chắc hẳn đều thử tra thông tin liên quan?”

Hắn khẽ cười một tiếng, nhưng hoàn toàn không xuất phát từ thiện chí, “Dù thông tin bị chặn, nhưng chỉ cần bỏ chút công sức, cũng không phải hoàn toàn không tra được.”

“Trò chơi thư mời này đã tồn tại từ lâu, mỗi năm sẽ có mười người nhận được thư mời. Và không lần nào ngoại lệ...”

Hắn nhìn qua Lý Nghị, rồi Kiều Thất, ánh mắt cuối cùng dừng ở những người còn lại đang ngầm chấp nhận hiện thực, lạnh lùng nói:

“Mỗi lần... chỉ có một người sống sót rời khỏi biệt thự.”

Có thể vì vừa đổ mồ hôi, mà Kiều Thất cảm thấy cả người lạnh đi một chút.

Hắn vừa nhận ra một sự thật, tất cả những người đã nhận thư mời, có lẽ mối quan hệ giữa họ... không tốt đẹp chút nào.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc