Bên trong biệt thự rộng rãi và sáng sủa, mười người đứng trong đại sảnh tuy đông nhưng vẫn không có cảm giác chen chúc. Ánh nắng ngoài trời chiếu rọi vừa phải, đèn chùm pha lê trong phòng cũng được bật sáng, khiến mọi ngóc ngách bên trong đều hiện rõ mồn một.
Cánh cửa gỗ đỏ chạm khắc hoa văn tinh xảo, chàng thanh niên đeo khuyên kim cương đứng tựa vào, gương mặt tuấn tú lộ rõ vẻ bực bội.
Sắc mặt hắn rất khó coi, trong nỗi nôn nóng còn pha lẫn chút khó hiểu và bất an.
Tuy cũng nhận được một bức thư mời thần bí như những người khác, nhưng vốn dĩ đã quen với việc thường xuyên nhận thư mời, hắn chẳng mảy may để tâm. Công việc của hắn khiến hắn luôn bỏ qua những chuyện kiểu này.
Không nhớ mình đã từng nhận thư mời, thì càng không có chuyện tự giác tìm đến nơi này.
Hắn thậm chí không rõ vì sao bản thân lại bước vào biệt thự.
Rõ ràng là...
Khuyên kim cương lấp lánh ở tai phản chiếu ánh sáng rực rỡ, biểu cảm của chàng trai càng trở nên khó coi hơn. Ngay cả ánh nắng ấm áp chiếu lên người hắn cũng mang theo một luồng hàn ý mơ hồ.
Ban đầu, hắn định tự lái xe đến trường quay.
Người đại diện không thể lúc nào cũng theo sát hắn, một minh tinh hạng ba, trợ lý thì đã đi trước đến khách sạn đoàn phim để mua sắm đồ dùng. Tài xế đột xuất xin nghỉ. Đang gấp rút nhập tổ, hắn lại có sở thích đua xe, nên quyết định tự mình lái đi.
Chàng trai đi đúng tuyến đường như chỉ dẫn, nhưng...
Giờ đây, hắn nhíu mày nhìn căn biệt thự trước mắt xa hoa đến kỳ dị, lại mang theo vẻ lạnh lẽo khó nói thành lời.
Hắn hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại chạy được vào căn biệt thự kia.
Mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vì đang vội đến tổ phim nên hắn lập tức định lái xe rời đi. Không ngờ khi gọi điện thì không có tín hiệu, tin nhắn cũng không thể gửi đi. Cánh cổng ngoài của biệt thự bị khóa chặt bằng một sợi xích to đùng.
Xung quanh hoàn toàn vắng lặng, chẳng thấy bóng người nào.
Thanh niên quay lại, trước mắt là định tìm chủ nhân căn biệt thự để hỏi cho rõ.
Nhưng chỉ cần ánh mắt hơi liếc qua, hắn liền thấy tấm thiệp mời đặt trên chỗ điều khiển xe, nền đen chữ đỏ, màu sắc xui xẻo và rực rỡ khiến đồng tử hắn co rút lại. Mồ hôi lạnh lập tức túa ra khắp sống lưng.
Hắn nhớ rất rõ, trên xe lúc đầu hoàn toàn không có tấm thiệp này.
Cũng may trí nhớ của hắn không tệ, cố gắng lắm mới gợi lại được hình ảnh mơ hồ về nó, rõ ràng là thứ mà hắn đã bảo trợ lý ném vào thùng rác từ sớm.
Dự cảm bất an lập tức nuốt chửng toàn bộ lý trí của hắn, khiến hắn từ bỏ ý định ban đầu. Hắn cưỡng ép bản thân rời mắt khỏi tấm thiệp, giả vờ trấn tĩnh đẩy cửa xe bước xuống, toan tính rời khỏi nơi quỷ quái này một mình.
Dù có tín hiệu hay không, dù có liên hệ được với ai hay không, ít nhất, rời xa biệt thự kia một chút vẫn hơn.
Từ vị trí hắn đang đứng mà nhìn, môi hắn gần như mím thành một đường thẳng, biểu cảm lạnh băng gần như cứng lại.
Hắn vẫn thất bại.
Ngay khi người cuối cùng bước vào phạm vi của biệt thự, nơi này liền biến thành một nhà giam không ai có thể rời khỏi.
Chàng trai hơi cáu, đưa tay lên vò tóc. Thực ra vóc dáng hắn không cao lắm, đứng cạnh cửa cũng chẳng đủ để cản nắng hoàn toàn.
Nhưng không hiểu vì sao, bóng của hắn in xuống mặt đất lại bị kéo dài đến dị thường, méo mó vặn vẹo, ngay cả những tia nắng xuyên qua người hắn cũng trở nên âm u đến đáng sợ, như thể là những móng vuốt quỷ dữ đang rình rập nuốt trọn người sống.
Áp lực vô hình lan tràn khắp không gian.
Chỉ một câu nói của chàng trai cũng đủ khiến ánh mắt của tất cả mọi người trong sảnh đổ dồn về phía hắn.
Ai cũng đang nhìn hắn.
Bọn họ, ít nhiều đều có vẻ lúng túng, sắc mặt sáng tối đan xen. Bị thu hút hoàn toàn bởi sự xuất hiện của hắn, gần như không ai kịp để ý đến biểu cảm của những người khác.
Họ không nhận ra Kiều Thất vẫn đang ngẩn người vì thông báo nhiệm vụ.
Cũng không ai chú ý đến người nam nhân trẻ tuổi đứng ở một góc, mặt mày lạnh lùng, khí chất âm trầm.
So với những người khác, gương mặt người nam nhân này rõ ràng là nổi bật nhất. Đường nét góc cạnh, sắc sảo đến từng chi tiết, thậm chí còn cuốn hút hơn cả những minh tinh nổi tiếng sống nhờ gương mặt.
Hắn mặc một chiếc áo hoodie màu nhạt, phía ngực in một biểu tượng mặt trời đang cười, phong cách giản dị thoải mái, hoàn toàn không hợp với khí chất lãnh đạm của hắn. Nhìn qua có vẻ kỳ lạ.
Những người khác dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt vẫn phảng phất hoang mang, lo lắng.
Chỉ riêng hắn là không.
Đôi mắt hắn, rõ ràng đen trắng phân minh, lại chẳng có chút gợn sóng nào, hoàn toàn lạnh nhạt. Không thể dùng từ “tiếp nhận tốt” để hình dung, bởi vì căn bản hắn không thèm để tâm.
Vẻ mặt kia như thể việc không thể rời khỏi biệt thự này cũng chẳng quan trọng gì cho lắm.
Hứa Ngạn Hoài khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước. Chỉ lướt qua một cái, hắn đã thu lại ánh nhìn.
Đã từng trải qua vô số phó bản, Hứa Ngạn Hoài rất khó bị những màn mở đầu kiểu “rập khuôn” thế này tác động cảm xúc.
Hắn quay đầu, nhìn về phía giao diện trong suốt đang lơ lửng giữa không trung.
Giao diện đó chỉ mình Hứa Ngạn Hoài có thể nhìn thấy. Nếu Kiều Thất nhìn thấy được, chắc chắn đã nhận ra, đây là giao diện chỉ dành riêng cho người chơi chính thức.
Ánh mắt Hứa Ngạn Hoài dừng lại trên một dòng thông báo hiện rõ trên giao diện:
[Trong số 10 vị khách được mời đến, có một người là đồng phạm của lệ quỷ. Đồng phạm này sẽ phối hợp với lệ quỷ giết hại khách mời. Người chơi cần phải tìm ra kẻ đồng phạm đó và trốn thoát khỏi biệt thự.]
Nếu Kiều Thất nhìn thấy dòng này, nhất định sẽ cảm thán.
Bởi vì đây mới giống như hắn dự đoán, phó bản này thực sự có nhiệm vụ chính.
Rất rõ ràng, nhiệm vụ chính chia làm hai phần, tìm ra và chạy thoát.
Hứa Ngạn Hoài vừa nhìn dòng chữ, vừa thầm nhớ lại từng gương mặt trong sảnh khi hắn liếc mắt nhìn quanh lúc nãy.
Âm thanh nhắc nhiệm vụ vang lên cùng lúc với Kiều Thất, nhưng phản ứng của Hứa Ngạn Hoài lại hoàn toàn khác.
Từng trải nhiều, hắn không vội phân tích nội dung nhiệm vụ ngay, mà lập tức ngẩng đầu lên, nhanh chóng quan sát biểu cảm của tất cả mọi người trong phó bản.
Hắn đang đánh giá, trong phó bản lần này có tồn tại người chơi khác ngoài hắn hay không.
Số lượng người chơi được truyền vào mỗi phó bản vốn không cố định. Có thể là đơn độc một người, cũng có thể là tổ đội.
So với đám NPC vận hành theo nhân thiết và kịch bản sẵn có, Hứa Ngạn Hoài càng để tâm đến biến số thật sự, người chơi khác.
Bởi vì chỉ cần là người chơi, sau khi nghe thấy âm báo kích hoạt nhiệm vụ, phản ứng theo bản năng luôn có chút khác biệt. Dù là rất nhỏ, biểu cảm cũng sẽ có biến hóa vi diệu. Thiên tính và lập trường khác nhau khiến hành vi và ánh mắt của người chơi sẽ không giống với đám dân bản xứ trong phó bản.
Trong đầu hắn hiện lại hình ảnh lướt qua khi nãy. Hàng mi hơi cụp xuống.
Hình như không có người chơi nào khác.
Hoặc nói đúng hơn, không có người chơi từng trải.
Bởi vì trên người những kẻ kia, không có cái cảm giác cách biệt đặc trưng của người chơi một loại cảm giác là lạ, tách biệt, hơi xa cách với thế giới giả lập xung quanh. Cảm giác ấy, hiện giờ chỉ tồn tại trên mình hắn.
Lần nữa đảo mắt quan sát một vòng, Hứa Ngạn Hoài xác nhận lại phán đoán của mình.
Từ lúc bị truyền tống vào phó bản đến giờ, hắn chưa từng cảm nhận được bất kỳ ánh nhìn nào dừng lại trên người mình.
Khi bị truyền vào phó bản một cách đột ngột, phản xạ đầu tiên của người chơi thực thụ luôn là lập tức quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Huống hồ nhiệm vụ lần này đã nói rõ trong số mười người có một đồng phạm của lệ quỷ. Để xác định kẻ nguy hiểm đang ẩn trong bóng tối, quan sát biểu cảm và phản ứng của những người xung quanh là bước cơ bản bắt buộc.
Thế nhưng, ngoại trừ hắn ra, không một ai có phản ứng mang tính “người chơi”.
Sau khi chắc chắn điểm này, Hứa Ngạn Hoài mới thật sự đem tâm trí đặt lên tuyến nhiệm vụ chính.
Xem ra... lần này khả năng rất lớn là chỉ có mình hắn là người chơi.
Cho dù còn người khác, thì cũng chỉ là những kẻ hoàn toàn không có kinh nghiệm, phản ứng chậm chạp, không biết cách thích ứng, kiểu pháo hôi vào game chỉ để chết không đáng để hắn quan tâm.
Hứa Ngạn Hoài cụp mắt, liếc nhìn giao diện phòng livestream của mình.
Sau khi trở thành người chơi chính thức, hệ thống sẽ tự động tạo cho mỗi người một phòng livestream cố định. Về sau, mỗi lần vào phó bản, người chơi đều bị hệ thống đồng thời phát sóng trực tiếp tại phòng livestream đó.
Phòng livestream được mở cho toàn bộ người chơi trong thế giới game, số lượng khán giả không giới hạn. Tuy rằng định hướng chủ yếu thiên về tính giải trí, phần lớn người xem cũng chỉ là vào xem vui cho đỡ nhàm, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người đưa ra những góc nhìn, phân tích sắc sảo hoặc chỉ điểm mấu chốt phá bản.
Hứa Ngạn Hoài mở giao diện chính là để xem thử, có thể từ bình luận của khán giả tìm được chút manh mối nào hữu dụng hay không.
Việc hắn thường xuyên theo dõi bình luận đã là chuyện quen thuộc với người xem kênh hắn.
Không ít người trong số đó cũng rất vui khi được chia sẻ quan điểm của mình. So với những phòng livestream khác nơi người chơi luôn ồn ào, vô nghĩa hoặc loạn đả lung tung, thì phong cách của Hứa Ngạn Hoài gần như mang tính học thuật, có thể nói là một dòng nước trong giữa biển hỗn loạn.
Chỉ là lần này lại rất không giống.
Vừa thấy rõ hàng loạt bình luận lướt ngang màn hình với màu sắc chói mắt, Hứa Ngạn Hoài hơi khựng lại.
Một màn đầy những lời gọi [lão bà] khiến hắn suýt tưởng mình lạc nhầm sang phòng livestream nào đó chuyên bán sắc câu view.
Tên hiển thị trên phòng vẫn là tên hắn, chứng minh rõ ràng đây đúng là buổi phát trực tiếp phó bản lần này của hắn, không phải thứ gì đó kiểu như... một livestream gợi cảm, lấy vẻ ngoài câu tương tác, lại còn khiến đám người xem vui vẻ chịu đựng cảm giác ái muội.
[Ô ô ô ô, đây là lão bà thất lạc bao năm của ta sao? Mlem mlem, ngon quá, ngồi xem nghiêm túc đây!]
[Gì mà lão bà của ngươi, người ta rõ ràng là của ta! Huhu, là lão công không tốt, biết sớm lão bà vào bản này, nhất định phải nghĩ cách vào cùng đoàn tụ với lão bà!]
[Nói gì mà lão bà, người ta là tiểu nam sinh xinh đẹp, các ngươi muốn mặt không... Hức, vẫn muốn gọi là lão bà.]
Hứa Ngạn Hoài đọc đến đây, mày khẽ chau lại.
Chuyện đám người kia gọi “lão bà” rõ ràng không phải đang gọi hắn.
Xinh đẹp tiểu nam sinh?
Quanh đây tuy có một ngươi nhìn cũng tạm được, nhưng đến mức khoa trương như vậy thì đúng là không có.
Người kia thoạt nhìn lá gan cực nhỏ, vừa nghe tiếng cửa xe bị hất vang một cái đã đứng đực ra tại chỗ, trông hệt như bị dọa ngốc, cả người co rúm, yếu ớt vô cùng.
Đừng nói là người chơi, ngay cả NPC bình thường cũng gan lớn hơn hắn.
Nhìn dáng vẻ kia là biết, rõ ràng thuộc loại nhân vật pháo hôi vừa vào phó bản liền chết đầu tiên, căn bản không đáng để người ta phí công chú ý.
Hắn chưa bao giờ ưa loại người như thế.
Không chỉ bởi vì ngoại hình không hợp mắt, mà còn vì theo kinh nghiệm các lần đi phó bản trước, loại người này không chỉ vô dụng, mà còn rất dễ kéo chân sau, vừa yếu ớt lại vừa phiền toái, đến cuối cùng chỉ thêm gánh nặng.
Để tránh bị liên lụy bởi loại pháo hôi như thế, hắn luôn chủ động giữ khoảng cách.
Tốt nhất là trước khi đối phương chết đều đừng có dây dưa gì thì hơn.
Người xem trong phòng livestream rõ ràng đã sớm quen với tính cách này của hắn.
[Ta hận! Vì cái gì cố tình lại là Hứa Ngạn Hoài vào bản này? Đổi người khác chắc chắn sẽ biết thương hoa tiếc ngọc hơn!]
[Huhuhu, với cái thái độ không thèm quan tâm đó của Hứa Ngạn Hoài, về sau ta còn được thấy lão bà của ta trong livestream nữa không đây?]
[Anh anh anh, trợ lý ơi có thể chuyển camera sang chiếu đúng chính chủ được không?]
Trợ lý phòng livestream - Hứa Ngạn Hoài: “...”
Bình luận từ mlem mlem đột ngột biến thành một đám oán phụ khóc than rền rĩ.
Biết chắc không thể moi ra được chút manh mối hữu dụng nào từ cái đám bình luận ấy, hắn dứt khoát thu lại ánh mắt.
Dường như bị một màn bình luận tràn ngập khiến sinh ra vài phần nghi ngờ và tò mò, Hứa Ngạn Hoài lần nữa liếc nhìn về phía tiểu nam sinh đang rúc trong góc.
Hắn có một mái tóc nhìn qua đã thấy mềm mượt, kiểu tóc khiến người ta muốn đưa tay lên xoa nhẹ. Trán mảnh khảnh đã bị dọa đến toát mồ hôi, vài giọt mồ hôi ướt sũng rơi xuống, tóc mái dính sát trên làn da trắng nhợt.
Vì hắn sợ hãi căng cứng toàn thân, cúi đầu rụt cổ, ánh mắt của Hứa Ngạn Hoài không tự chủ được mà dừng lại nơi vành tai thoáng đỏ ửng, rồi trượt xuống chiếc cằm nhỏ.
Phải nói đúng là... xinh đẹp thật.
Nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Hứa Ngạn Hoài vẫn cảm thấy mấy dòng bình luận kia đang nói quá, hắn vẫn kiên trì giữ lấy đánh giá ban đầu của mình.
Loại bình hoa chuyên rước họa như thế này, tốt nhất là đừng tiếp xúc.
Nghĩ đến đó, Hứa Ngạn Hoài đang định lãnh đạm dời mắt đi, nhưng đối phương dường như cuối cùng cũng hoàn hồn sau quãng ngẩn người, rồi cảm thấy tóc mái dính ướt vào da mặt thật khó chịu, liền đưa tay trắng mịn lên gạt nhẹ.
Khoảnh khắc cổ tay mảnh khảnh kia nâng lên, động tác ấy vô tình lộ ra làn da trắng đến mức chói mắt, khiến Hứa Ngạn Hoài khựng lại trong một chớp mắt.
Nhưng cũng chỉ khựng lại đúng một chớp mắt.
Giờ không còn tóc mái che chắn, đôi mắt xinh đẹp ấy cũng theo động tác vô thức mà ngẩng lên. Không phòng bị, ánh mắt của Hứa Ngạn Hoài va phải đôi mắt khẽ ướt của đối phương.
Giống như kẻ đang âm thầm quan sát lại bị người kia bắt gặp, hắn hoảng hốt thu mắt về theo bản năng.
Ý thức được phản ứng có phần chột dạ của mình, Hứa Ngạn Hoài khẽ nhíu mày, lông mày chau lại rõ ràng hơn.
Hắn vì sao lại có loại suy nghĩ như vậy?
Rõ ràng khi nãy ánh mắt hắn chỉ là nhìn rất bình thường, trước đây hắn cũng đã từng nhìn người khác vô số lần, vốn dĩ hoàn toàn có thể thản nhiên mà tiếp tục. Nhưng vì sao lần này, khi đối mặt với ánh mắt của đối phương, hắn lại chột dạ một cách khó hiểu?
Hứa Ngạn Hoài hơi mím môi.
Chẳng lẽ là vì đối phương thoạt nhìn quá mức đáng thương, cả người đều toát ra vẻ dễ bị bắt nạt?
Hứa Ngạn Hoài vẫn không thích loại bình hoa như vậy.
Nhưng hắn bỗng dưng lại hơi hiểu được vì sao có người chơi sẵn sàng chấp nhận nguy cơ bị kéo chân sau, vẫn cam lòng đứng ra che chở cho kiểu người này.
Chuyện của đối phương vốn chỉ nên là một nhạc đệm nhỏ, Hứa Ngạn Hoài nghĩ hắn sẽ nhanh chóng quay về với nhiệm vụ chính. Nhưng không hiểu vì sao, rõ ràng đối phương đã không còn ở trước mắt, trong đầu hắn vẫn cứ hiện lên hình ảnh vừa rồi.
Tựa như đang nhìn nhau, nhưng thật ra lại không phải.
Đối phương hình như không hề thấy hắn, đôi mắt xinh đẹp ấy hơi quá trống rỗng, như bị một tầng sương mờ che phủ, nhưng điều đó không hề làm giảm đi vẻ lôi cuốn chết người trong khoảnh khắc ấy. Ngược lại, nó càng khiến hắn hiện ra vẻ yếu ớt, bất lực, đến mức trái tim người ta cũng mềm nhũn đi theo trong chớp mắt.
Thật sự là một dáng vẻ đặc biệt dễ khiến người khác mềm lòng.
Cũng chính vì vậy mà không cách nào khiến người ta hoàn toàn vô cảm với hắn.
Hứa Ngạn Hoài cưỡng ép bản thân quay lại phân tích nhiệm vụ trong phó bản, nhưng trong tiềm thức hắn vẫn cứ vô cớ, không lý do mà cứ nhớ tới người kia.
Từ khoá rõ ràng nhất của nhiệm vụ lần này là đồng phạm của lệ quỷ.
Với bộ dạng đáng thương đến mức tự thân còn lo không xong như hắn, làm sao có thể là đồng phạm của lệ quỷ chuyên giúp lệ quỷ giết người được.
Trong đám người còn lại, đối phương có lẽ là người duy nhất có thể loại trừ.
Nếu đã vậy, có thể cân nhắc thử tin tưởng hắn một chút... rồi thử hợp tác xem sao?
Hứa Ngạn Hoài nghĩ như thế.
Vì thúc đẩy nhiệm vụ thuận lợi hơn, có lẽ cũng không phải chuyện gì xấu.
Bên kia.
Kiều Thất sau khi thoát ra khỏi cảm giác xấu hổ mơ hồ ban nãy, rốt cuộc cũng nhớ ra mình đã quên điều gì.
Hắn vào trò chơi này... là vì bạn trai hắn.
Mọi chuyện bắt đầu từ nhiệm vụ chủ tuyến được kích hoạt bởi nhân tố liên quan đến bạn trai, giờ quay lại điểm khởi đầu.
Nhân lúc hệ thống đang giúp hắn xác nhận yêu cầu đăng ký lại, Kiều Thất không khỏi bắt đầu cố gắng nhớ lại những ký ức liên quan đến bạn trai mình.
Vừa nghĩ tới, Kiều Thất bỗng nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Ký ức về bạn trai của hắn giống như bị phủ lên một tầng sương mỏng, lờ mờ nhớ được vài thứ, nhưng cứ cố gắng nghĩ lại thì tất cả lại mờ mịt, không thể nắm bắt nổi.
Kiều Thất dần dần đã quen với bóng tối trước mắt, nhưng thân thể hắn vẫn căng cứng, không vì thế mà thả lỏng. Trái lại, khi vừa phát hiện điều kỳ lạ kia, hắn lập tức toát mồ hôi lạnh.
Hiện tại hắn thậm chí còn không nhớ nổi tên bạn trai của mình.
Ký ức về đối phương vốn rõ ràng, giờ đây ngoại trừ chuyện người kia đã mất tích rất lâu, thì chỉ còn lại hình dáng mơ hồ của hắn.
Nhưng hiện tại Kiều Thất hoàn toàn không nhìn thấy gì, hắn không thể dùng thị lực để nhận biết người nào đang đứng quanh mình.
Chẳng lẽ lại mò đại một người rồi đưa tay ra sờ thử?
Nghĩ đến đây, hơi nóng không biết từ đâu bốc lên, vành tai Kiều Thất ửng hồng, mười ngón chân cũng bất giác cuộn lại trong giày.
Hắn như vậy... khác gì kẻ biến thái chứ? Chắc chắn sẽ bị đánh chết mất thôi.
Nhiệm vụ chết tiệt kiểu gì thế này.
Huống hồ tại sao lại bắt hắn đi tìm, chẳng lẽ đối phương không thể chủ động tới tìm hắn sao?
Mặt đỏ đến tận mang tai, Kiều Thất bắt đầu để tâm trí bay xa.
Nhưng nếu hệ thống đã giao nhiệm vụ cho hắn, chẳng lẽ là vì bên kia gặp khó khăn nên không thể chủ động tới tìm?
Không rõ vì sao, có lẽ là do một phần ký ức chưa hoàn toàn biến mất, Kiều Thất cứ cảm thấy trong mối quan hệ này, đối phương mới là kẻ nắm quyền chủ động.
Chẳng lẽ người kia cũng bị giới hạn gì đó?
Giống như hắn hiện tại vừa mù vừa mất trí nhớ, hoặc còn gặp tình trạng tệ hơn?
Ngay lúc Kiều Thất đang mải suy nghĩ, giọng nói của hệ thống vang lên, ngắt ngang mạch suy tư. Giọng hệ thống có phần kỳ lạ, nói rằng sau khi xác minh lại, nhiệm vụ của Kiều Thất không có vấn đề gì.
Hắn chỉ cần nghĩ cách tìm được bạn trai là được.
Gương mặt vẫn còn đỏ vì hơi nóng bốc lên, Kiều Thất lúng túng vì cảm giác ngượng ngùng chẳng hiểu từ đâu chui ra, vội vã gật đầu cho qua, tỏ vẻ “ta hiểu rồi, ngươi đừng nói nữa”.
Hệ thống nhìn hắn, chỉ thấy một động tác bình thường cũng bị hắn làm ra trông đến là ngoan ngoãn, y như một cục bông trắng mềm xốp.
Một lúc lâu sau, hệ thống nghe thấy Kiều Thất dè dặt hỏi:
[Hệ thống, hắn...] Giọng hắn hơi ngập ngừng, [... Bạn trai của ta cũng đang ở phó bản này sao? Hắn cũng là người chơi à?]
Hiển nhiên là Kiều Thất còn đang xoắn xuýt không thôi vì cái nhiệm vụ ái muội khó nói kia.
Chữ “bạn trai” được hắn gọi ra bằng ngữ khí mềm nhũn, dính dính như kẹo, nhẹ bẫng như lông chim quét qua vành tai khiến người ta ngứa ngáy.
Hệ thống im lặng vài giây, sau đó đáp:
[Hắn đang ở đây.]
Kiều Thất không rõ giọng hệ thống có phải lại càng kỳ lạ không, nhưng cảm giác kỳ lạ lần này... dường như khác với lúc trước một chút.
Kiều Thất rất nhanh đã bị câu nói tiếp theo của hệ thống thu hút lực chú ý.
Giọng điện tử nghe như lạnh hơn bình thường một chút vang lên: [Có thể là người chơi.]
...Có thể?
Từ này khiến Kiều Thất hơi bất ngờ, đôi mắt vốn đang cố gắng thích nghi với bóng tối lại lần nữa mơ hồ.
Cái gì gọi là có thể?
[Nhân vật trong phó bản bao gồm cả người chơi lẫn NPC.]
Hệ thống lên tiếng, chẳng rõ là đang giải thích hay cố ý nhắc nhở.
Khoan đã, có ý gì đây?
Đối phương "có thể là người chơi", thì tức là... cũng có thể là NPC?
Kiều Thất còn đang loay hoay tiêu hóa từng chữ, chưa kịp nghĩ cho ra ngô ra khoai, thì một tiếng động bên ngoài đã bất ngờ vang lên, đánh gãy mạch suy nghĩ của hắn.
Từ lúc sự thật về chuyện không thể rời khỏi biệt thự được công bố, bầu không khí bên trong liền trở nên lặng ngắt, loại tình huống này cho Kiều Thất thời gian giao lưu với hệ thống.
Mà đúng lúc này, bên ngoài biệt thự bỗng nhiên nổi lên một trận gió lớn.
Lá cây xào xạc va vào nhau, cát sỏi bị gió cuốn đập loạn xạ vào khung cửa kính. Không biết có phải khung cửa đang rung lên hay không, nhưng tiếng “hô hô” nặng nề kia vang lên khiến tim Kiều Thất nhảy dựng.
Phanh!
Một tiếng động cực lớn vang lên, mạnh đến mức mặt đất như rung nhẹ theo.
Hắn còn nghe thấy ai đó thấp giọng chửi thầm. Là giọng của thanh niên đã từng lên tiếng trước đó, hiện đang lùi lại vài bước, thoạt nhìn khá hoảng loạn.
Cùm cụp.
Một cơn gió to bất ngờ ập tới, cửa lớn của biệt thự cũng bị thổi đóng sầm lại. Cánh cửa cùng khung viền khép chặt, hoàn toàn chặn hết ánh sáng bên ngoài.
Không chỉ cửa sân ngoài, mà ngay cả cửa ra vào gian biệt thự cũng bị đóng kín.
Tim đập mạnh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Kiều Thất run nhẹ, vừa nãy gió quá mạnh, dù hắn vẫn đứng im một chỗ cũng cảm nhận được luồng khí lạnh tạt thẳng vào người. Hắn vốn đã toát mồ hôi, nay lại bị thổi cho lạnh buốt tận xương, không nhịn được rùng mình một cái, vô thức lùi về sau mấy bước.
Đến lúc đó hắn mới phát hiện, bên cạnh mình có người.
Tựa hồ người kia đã nhận ra hắn không nhìn thấy gì, sợ hắn lùi trúng cái gì đó nên nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy khuỷu tay hắn, giúp hắn đứng vững.
"A, cảm ơn."
Kiều Thất phản xạ có điều kiện mà cảm ơn theo bản năng.
Nhưng ngay sau đó, hắn sững người.
Người kia khẽ cười một tiếng, giọng trầm thấp mà mang theo vài phần thân thiết: "Quan hệ của chúng ta như vậy, ngươi còn khách sáo làm gì?"
...Cái, cái gì?
Quan hệ gì cơ?
Kiều Thất đứng ngây ra, phản ứng không kịp. Hắn mơ hồ nhớ lại lời giới thiệu trước đó của hệ thống: người chơi không phải được ném vào phó bản với thân phận độc lập, mà là gắn liền với một nhân vật có sẵn trong thế giới đó.
Tuy ngoại hình bị thay thế bằng diện mạo của người chơi, nhưng thân phận và các mối quan hệ vốn có của "nguyên chủ" thì vẫn giữ nguyên.
Nói cách khác, nhân vật mà người chơi nhập vai trong phó bản này từng có quá khứ, từng có quan hệ xã hội, và người chơi cũng phải tiếp nhận toàn bộ những thứ đó.
Nam nhân vừa đỡ lấy hắn là bạn của nguyên chủ?
Nghe giọng thì hình như quan hệ còn khá tốt?
Kiều Thất lập tức đưa ra suy đoán.
Đúng lúc này, giọng hệ thống lạnh băng đột ngột vang lên trong đầu hắn.
[Bạn trai.]
Lông mi Kiều Thất khẽ run, hắn đã nghe cụm từ này quá nhiều lần trong hôm nay, nhưng vẫn không thể quen nổi.
Giờ không phải lúc để nghĩ đến nhiệm vụ, hắn đang muốn suy luận xem nguyên chủ với người đàn ông kia có mối quan hệ gì...
Bỗng nhiên, hắn khựng lại.
Cổ họng khô khốc khẽ động, ánh mắt vốn mơ hồ nay càng thêm tán loạn.
Một linh cảm chẳng lành len lỏi.
Và giây tiếp theo, linh cảm đó được xác thực bằng giọng nói không cảm xúc của hệ thống:
[Đây là bạn trai theo thiết lập nhân vật của ngươi trong phó bản.]