Đèn trong đại sảnh biệt thự vẫn sáng rõ như cũ, bọn họ đã mất không ít thời gian để cố mở cửa, vị trí của mặt trời cũng dần thay đổi, ánh nắng ấm áp không còn chiếu lọt vào trong được nữa. Ánh đèn trắng lạnh vô cảm rọi lên từng người, khiến vẻ mặt ai nấy đều hiện lên vẻ kỳ quái, rõ ràng đến mức không giấu nổi.
Biểu tình của Lý Nghị càng lúc càng khó coi, ánh mắt cũng trở nên bất định, hắn lại hung hăng đá mạnh một cước vào cánh cửa lớn.
Đến khi quay đầu lại, ánh mắt hắn dành cho những người xung quanh đã đậm nét cảnh giác hơn hẳn.
Chiếc tai nghe áp sát chỗ cổ, thiếu niên với gương mặt âm trầm thấy vậy lại khẽ cười, nụ cười ấy khiến người ta có cảm giác không dễ chịu chút nào, giống như con rắn độc đang lè lưỡi, mang theo một loại ý vị khác thường.
Hắn lại bắt đầu đảo mắt nhìn từng người trong phòng, ánh mắt tuyệt đối không phải kiểu đánh giá thiện chí thông thường, khiến vài nữ sinh cau mày khó chịu.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Kiều Thất cảm thấy ánh nhìn của đối phương dừng lại trên người hắn đặc biệt lâu, đặc biệt lạnh lẽo, tim hắn đập loạn lên, sau lưng cũng toát mồ hôi lạnh.
Từng lọn tóc mềm lại dính bết trên trán, cảm giác mẫn cảm với nguy hiểm khiến Kiều Thất đặc biệt hoảng loạn.
Hắn muốn nói đừng nhìn hắn như vậy nữa.
Trong trạng thái không thể lờ đi được, loại ánh nhìn mang theo ác ý kia như muốn hóa thành thực thể, khiến toàn thân hắn bứt rứt, lông tơ khẽ dựng lên, Kiều Thất có cảm giác toàn bộ hơi ấm trên người mình đều bị rút sạch, lo lắng không yên.
Nhưng cái gì cũng không biết, tựa hồ cũng không có lý do gì để mở miệng.
Kiều Thất khẽ cắn môi, cố dùng cách đó để giảm bớt cảm giác thấp thỏm bất an trong lòng.
Cách đó không xa, người vẫn luôn nói chuyện lúc này lại như khẽ cười, hắn dường như vĩnh viễn chẳng thể nói chuyện một cách tử tế, lời tiếp theo vang lên lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông:
“Dựa theo quy tắc này, mọi người đều biết, cuối cùng chỉ có một người có thể còn sống rời khỏi đây. Nói như vậy, hẳn là ai cũng đã làm lựa chọn giống ta.”
Hắn đối mặt với ánh mắt chăm chú của mọi người, chậm rãi từng chữ một, xé toạc lớp mặt nạ hòa bình bề ngoài:
“Các ngươi hẳn là đếu gửi thư mời đến người mình ghét.”
Không khí như bị rút sạch, nhiệt độ trong biệt thự dường như lại tụt xuống thêm.
Vẫn không có ai mở miệng phản bác, như thể tất cả đều ngầm thừa nhận.
Mỗi năm, những người nhận được tấm thiệp mời thần bí cuối cùng chỉ có một người sống sót rời khỏi nơi này. Sau khi nhìn thấy sự thật đầy máu tanh phía sau tấm màn, đến lúc phải phát tấm thư mời cho người tiếp theo, tất nhiên không ai dám chọn đại một người.
Theo bản tính con người mà nói, khi biết rằng quyết định của mình có thể khiến một người phải chết, khả năng lớn nhất là họ sẽ chọn người mà mình ghét nhất.
Thậm chí là người mà họ từng ước gì chết đi càng sớm càng tốt.
Biệt thự lại chìm vào im lặng, nhưng lần này, sự tĩnh lặng ấy khiến người ta rợn người.
Đối với Kiều Thất lúc này, đang đứng giữa bóng tối mờ mịt, sự yên lặng ấy khiến hắn cực kỳ sợ hãi. Cảm giác như tất cả xung quanh đều không còn tồn tại, sự trống rỗng kỳ lạ ấy làm hắn có cảm giác mình đang bị tách khỏi thế giới này, bóng tối dày đặc như muốn nuốt chửng lấy hắn, như cái chai trôi nổi đang bị nước biển nhấn chìm.
Kiều Thất theo bản năng cắn môi càng mạnh.
Hắn cố gắng không nghĩ ngợi lung tung, bắt ép bản thân tiêu hóa thông tin từ lời nói của thanh niên kia, nhưng tình huống không những không khá hơn, mà càng trở nên tồi tệ.
Bất kỳ ai trong số người ở đây, rất có thể đều có thù oán máu me nào đó.
Và đồng thời, ở đây... cũng có một người cực kỳ chán ghét "hắn".
Thậm chí...
Thật lòng hy vọng hắn có thể chết tại nơi này.
Sẽ là ai?
Hắn ngay cả phim kinh dị cũng không dám xem một mình, từ nhỏ luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, Kiều Thất sau khi biết được bối cảnh phó bản và tình cảnh của bản thân, đã bị dọa cho không nhẹ.
Đầu ngón tay Kiều Thất không kìm được cũng bắt đầu run rẩy.
Chính nhờ sự run rẩy ấy, Kiều Thất mới nhận ra bên cạnh mình còn có một người.
Da thịt chạm nhau mang lại chút ấm áp, giúp hắn phần nào thoát khỏi cảm giác hoảng loạn. Nghĩ đến người bên cạnh chính là "bạn trai" của mình, theo bản năng, Kiều Thất cảm thấy đối phương sẽ không có ác ý với mình, liền giống như níu lấy cọng rơm cứu mạng mà bám chặt lấy người kia.
Sau khi tận tai nghe thiếu niên nói ra những lời không chút nể nang, trong đám người bắt đầu có ác ý lặng lẽ lan tràn như sắp hóa thành thực thể phiêu đãng.
Mẫn cảm như Kiều Thất lại không phân biệt nổi ác ý ấy đến từ đâu. Trong bối cảnh phó bản kiểu này, không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai xung quanh, người "bạn trai" bên cạnh dường như trở thành người duy nhất tạm thời có thể coi là “thân thiện”.
Kiều Thất gần như theo bản năng mà nghiêng người về phía đối phương.
Hành động của Kiều Thất tự nhiên đã rơi vào mắt Nghiêm Ca.
Vì sợ hãi, tay người bên cạnh đã rịn mồ hôi, Nghiêm Ca phát hiện ra cảm giác khi nãy mình có được không phải là ảo giác, trên người Kiều Thất quả thật có một mùi hương rất ngọt.
Trước đó mùi hương ấy chỉ thoảng qua, nhưng khi đối phương ra mồ hôi và lại gần hơn, hương thơm kia liền trở nên rõ ràng, khiến Nghiêm Ca dù muốn lờ đi cũng không thể.
Tay của Kiều Thất vừa mềm vừa mịn, khi bị nắm chặt, Nghiêm Ca thậm chí còn cảm nhận được lòng bàn tay mịn màng của đối phương bị hắn ép đến lõm xuống.
Kiều Thất trước kia cũng mềm mại như vậy sao?
Ký ức về Kiều Thất trong đầu dường như đang không ngừng bị thay đổi và làm mới, Nghiêm Ca cúi mắt nhìn người bên cạnh.
Vì sợ hãi, khuôn mặt nhỏ tròn trịa của đối phương không có huyết sắc, trắng đến gần như trong suốt, trông cực kỳ đáng thương.
Tựa như đang dốc hết sức để kiềm chế, hàng mi dài hơi cong run rẩy rất khẽ. Nhưng với đôi mắt quá mức xinh đẹp đến mức khiến người ta phải chú ý kia, không những chẳng toát ra vẻ kiên cường nào, ngược lại thoạt nhìn càng thêm gầy yếu.
Ánh mắt Nghiêm Ca dừng lại ở đôi môi của Kiều Thất một thoáng, ngay cả cánh môi của hắn cũng đẹp đến mềm mại, sau thời gian dài bị cắn, trên môi phủ một lớp bóng nước óng ánh.
Nhìn thôi đã cảm thấy rất muốn hôn.
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, khiến Nghiêm Ca khẽ cụp mi.
Gương mặt vốn luôn cao ngạo và phóng túng của hắn lại thu liễm xuống một chút. Kiều Thất bị mù, không nhìn thấy trong mắt Nghiêm Ca lướt qua một tia trầm ngâm và cảm xúc mơ hồ.
Bên người truyền đến hơi ấm nhàn nhạt, bàn tay Kiều Thất nhỏ hơn tay hắn rất nhiều, lúc gắt gao kéo lấy tay hắn, giống hệt như một con mèo con mảnh khảnh bị dọa sợ, chỉ có thể tìm kiếm chủ nhân để được che chở.
Nếu là những lần khác, Nghiêm Ca chắc đã sớm tự nhiên mà nắm chặt lấy.
Nhưng lần này, sự do dự kéo dài bất thường.
Chỉ là, sau khi đôi mắt hơi cụp xuống giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, hắn vẫn nắm lấy tay Kiều Thất như một cách trấn an.
Bên trong biệt thự căng thẳng đến mức yên tĩnh kéo dài suốt một khoảng thời gian dài.
Giống như cánh cửa dày nặng bị khóa chặt không một kẽ hở, tất cả mọi người bên trong biệt thự đều im lặng đứng nguyên tại chỗ, không ai lên tiếng.
Người bị mù như Kiều Thất thì hoàn toàn không có khái niệm về thời gian trôi qua, không biết bao lâu sau, có một giọng nữ sinh rất dịu dàng vang lên:
“Giữa trưa rồi, chúng ta nấu cơm trước đi.”
Cứ như thể đề tài trước đó quá nặng nề và khó xử, mà để duy trì bề ngoài hòa bình trong khi nguy hiểm thật sự chưa xảy đến, nàng nhẹ nhàng lướt qua chuyện vừa rồi và mở lời một cách tự nhiên.
“Lúc nãy ta đi tìm đạo cụ thì phát hiện ra trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn còn mới. Ta dẫn các ngươi đi.” Một nữ sinh khác cũng nhanh chóng tiếp lời.
“Hừ.”
Một tiếng hừ lạnh có phần châm chọc lại vang lên, nhưng lần này hắn không tiếp tục nói thêm mấy lời khó nghe nữa.
“Ta tới giúp các ngươi.”
Ngoài trừ Lý Nghị, dường như mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải ở lại trong biệt thự này một thời gian dài. Nếu không biết rõ tình hình mà nhìn vào, còn tưởng rằng họ hẹn nhau đến đây nghỉ dưỡng.
Mọi chuyện sau đó trở nên bình thường hơn rất nhiều.
Thức ăn được nấu xong rất nhanh. Kiều Thất bị Nghiêm Ca đưa đến ngồi vào bàn ăn, đối với người vừa mới bị mù như Kiều Thất, việc ăn cơm vẫn có chút khó khăn.
Sau khi chén đũa đụng loạn xạ không biết bao nhiêu lần, dưới tình huống xấu hổ đến mặt đỏ bừng, Kiều Thất được Nghiêm Ca đút cho ăn hết cơm.
Cũng may là Kiều Thất ăn rất ít, chỉ ăn một chút đã no rồi. Nếu không, hắn chắc chắn sẽ vì xấu hổ mà co quắp hết cả người lại.
Trong suốt quá trình bị đút cơm, Kiều Thất luôn cảm thấy có vài ánh mắt cứ dừng lại trên người hắn.
Sau khi phó bản khôi phục bình tĩnh, Kiều Thất hiển nhiên đã quên mất nỗi sợ hãi lúc nãy. Bị nhìn đến mức vừa thẹn vừa giận, hắn nghĩ:
[Vì cái gì lại có người cứ nhìn ta? Ta có gì đáng nhìn chứ?]
Có vẻ phát hiện thái độ hệ thống đối với hắn rất mềm mỏng, không còn sợ hệ thống nữa, Kiều Thất có chút oán giận nói nhỏ.
Hệ thống: [...]
Hệ thống nhìn vành tai Kiều Thất đỏ ửng, lại nhớ đến dáng vẻ khi hắn ăn cơm ban nãy.
Mặt của Kiều Thất nhỏ, nhìn qua thì tưởng chẳng có tí thịt nào, nhưng lúc ăn lại hoàn toàn không phải vậy. Mỗi khi quai hàm nhỏ nhỏ ấy cử động, đôi má mềm mại liền phồng lên, một cách vô cớ lại toát ra vài phần đáng yêu.
Quả thật là rất xinh đẹp.
Nhưng hệ thống không nói thẳng ra. Hắn cảm thấy nếu mình nói thật, đối phương có khi sẽ càng giận hơn.
Cuối cùng, hắn chỉ dùng giọng điệu lãnh đạm quen thuộc của mình mà đáp lại: [Đừng để ý đến bọn họ.]
Như được hệ thống tiếp thêm sự tự tin, chóp mũi hơi ửng hồng của Kiều Thất giật giật, dùng giọng to rõ hoàn toàn không giống vẻ ngoài đáng thương kia mà nói: [Ừm!]
Trong lúc Kiều Thất nói chuyện với hệ thống, những người khác cũng lần lượt ăn xong cơm.
Tuy ngồi cùng một bàn, nhưng bọn họ không hề phối hợp với nhau, điều này thể hiện rất rõ qua cách ăn mặc của từng người, phong cách hoàn toàn khác biệt.
Trên bàn ăn rộng rãi đặt vừa vặn 10 chỗ ngồi. Không biết có phải do khoảng cách giữa các vị trí ngồi khá lớn hay không, mà khi 6 nam 4 nữ lần lượt ngồi xuống, lại mang đến một loại cảm giác giằng co âm thầm.
Điểm chung duy nhất giữa họ là tất cả đều rất trẻ, thoạt nhìn đều không vượt quá 30 tuổi.
Theo đề nghị của nữ sinh đã phá vỡ cục diện bế tắc khi nãy, mọi người bắt đầu giới thiệu đơn giản về bản thân.
Hóa ra họ không phải tất cả đều quen biết nhau.
Lý Nghị chính là ví dụ, hắn không quen biết bất kỳ ai ở đây.
Hắn thậm chí còn không biết người nào trong số bọn họ là người đã “mời” hắn đến. Là một minh tinh, mỗi ngày Lý Nghị tiếp xúc với quá nhiều người, lại thêm cái tính tình hư nổi danh toàn mạng, người hắn đắc tội nhiều không đếm xuể, hắn không thể nào nhớ hết tất cả, cũng chẳng thèm để tâm.
Việc Lý Nghị đến giờ vẫn chỉ là một minh tinh tuyến ba, không thể vụt sáng, chính là bởi vì cái tính cách không hợp với giới giải trí đó, tính cách đã khiến hắn vô tình đắc tội quá nhiều người.
Tình huống như vậy dẫn đến việc Lý Nghị giờ đây hoàn toàn không đoán ra được ai là người muốn hắn phải chết trong cái trò chơi này.
Khi tự giới thiệu, Lý Nghị cũng thẳng thắn hỏi ra chuyện đó.
Nhưng chẳng ai chịu đáp lại.
Lý Nghị liền mắng vài câu, kiểu tóc được ti mỉ xử lý tốt bị chủ nhân bực bội xoa vài cái, giờ đã nhìn không ra hình dáng vốn có của nó.
Tình cảnh của Kiều Thất cũng giống với Lý Nghị.
Hắn cũng không biết ai đã mời hắn đến.
Kiều Thất từng hỏi hệ thống về chuyện này, nhưng có vẻ đây là yêu cầu buộc người chơi phải tự điều tra, hệ thống không hề đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Kiều Thất vốn định thông qua việc mọi người tự giới thiệu để tìm kiếm manh mối, nhưng mọi người chỉ giới thiệu rất đơn giản, chỉ nói tên, tuổi và nghề nghiệp, hoàn toàn không có chút thông tin hữu ích nào.
Hôm nay lượng thông tin mà Kiều Thất tiếp nhận đã quá nhiều, đầu óc hắn sớm đã hơi choáng váng. So với những người khác có thể nhìn rõ gương mặt từng người, Kiều Thất lại chỉ có thể cố gắng ghi nhớ tên qua giọng nói, điều này đối với hắn thật sự rất khó.
Hắn chỉ có thể phân biệt mọi người thông qua âm sắc giọng nói, mà hiện tại hắn vẫn chưa quen với cách nhận biết này.
Kiều Thất miễn cưỡng chỉ có thể ghép được một vài cái tên với giọng nói.
Ngoài "bạn trai" của hắn là Nghiêm Ca, người nói nhiều nhất là Lý Nghị, còn có thanh niên giọng trầm âm u cũng là người đầu tiên đề cập đến sự thật về việc “thư mời” tên là Trần Úc.
Còn lại, hắn chỉ cố gắng ghi nhớ giọng nói cùng nghề nghiệp của họ một cách mơ hồ.
Trong hai nam sinh còn lại, một người là trạch nam không có nghề nghiệp, một người khác là sinh viên giống như Trần Úc.
Bốn nữ sinh thì có một nữ streamer có giọng rất ôn nhu, một người phụ nữ làm văn phòng, một nữ sinh viên khá hướng nội và một nữ giáo bá có giọng nói hơi khàn khàn và hơi trung tính.
“Ngươi vừa nãy nói cái kia, ở biệt thự muốn chơi trò chơi, là trò gì vậy?”
Lý Nghị mở miệng hỏi Trần Úc khi thấy mọi người đã giới thiệu xong xuôi. Lý Nghị để thư mời trong xe nên giờ không thể đọc lại nội dung trong đó, nhân cơ hội liền dò hỏi thêm.
Kiều Thất lười biếng đang thả lỏng thân thể lập tức lại khẽ siết chặt người, bởi đây mới là phần then chốt nhất trong nội dung chủ tuyến của phó bản.
Rốt cuộc là trò chơi gì... lại có thể khiến 10 người cuối cùng chỉ còn 1 người sống sót?
“Trong thư không nói rõ.”
Thể loại phó bản kinh dị thì luôn được phủ một tầng màn sương mù, bí ẩn và không thể đoán biết.
Dù Trần Úc nói chuyện luôn mang theo âm trầm khó gần, nhưng khi người khác hỏi, hắn vẫn trả lời. Nhìn thấy Lý Nghị cau mày, Trần Úc cất giọng trầm thấp đáp:
“Dù sao chúng ta cũng đều đến rồi, sớm muộn gì cũng sẽ biết. Chắc là trong hai ngày tới thôi.”
Buổi nói chuyện trên bàn ăn cũng không kéo dài lâu, sau đó mọi việc lại thuận theo logic mà tiếp tục.
Dưới đề nghị của nữ streamer, khi đã rõ rằng mọi người sẽ bị vây trong biệt thự một thời gian dài, họ quyết định bắt đầu dò xét và khám phá tình hình bên trong biệt thự trước.
Điều này hiển nhiên không liên quan đến Kiều Thất. Việc tìm kiếm manh mối với một người mù như hắn là một sự bất lợi có thể thấy bằng mắt thường. Những người khác cũng không trông mong gì việc hắn có thể tìm ra được gì.
Không rõ vì lý do gì, lần này Nghiêm Ca không ở lại bên cạnh Kiều Thất nữa, mà cũng tham gia chia nhóm khám xét biệt thự.
Kiều Thất được sắp xếp ngồi lại một mình trên ghế sofa để chờ.
Chiếc ghế sofa rất mềm, khi Kiều Thất ngồi xuống thì cả người như bị nuốt chửng vào lớp nệm mềm mại ấy. Cảm giác ấm áp bao bọc khiến thân thể hắn cũng dần thả lỏng ra. Sau khi tiến vào trò chơi, cơn mệt mỏi mới bắt đầu chậm rãi kéo đến.
Bên tai truyền đến tiếng chân bước qua bước lại của những người đang chia nhau đi thăm dò các khu vực trong biệt thự, những âm thanh ấy giống như tiếng ru ngủ. Kiều Thất nhịn không được mà ngáp một cái.
Mãi đến khi bước chân tản ra khắp nơi, Kiều Thất mới hơi lấy lại tinh thần.
Mơ hồ, hắn hình như nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía mình.
Ngay sau đó, hắn liền nghe thấy một tiếng hừ lạnh.
Là giọng của Trần Úc.
Trần Úc dường như rất không hài lòng với hành vi không tham gia mà lại một mình nghỉ ngơi của Kiều Thất, sự khó chịu ấy thể hiện rõ ràng trong một tiếng hừ lạnh mang đầy mỉa mai.
Giọng điệu chán ghét của hắn rõ ràng đến mức, ngay cả một người đầu óc còn hơi trì trệ như Kiều Thất lúc này cũng nghe ra được.
Tuy không nhìn thấy sắc mặt Trần Úc, nhưng Kiều Thất cũng có thể đoán ra được đối phương sẽ thể hiện thái độ khó ưa đến mức nào.
Chiếc sô pha mềm mại mà hắn đang ngồi trên lại càng làm nổi bật sự đối lập với thái độ cứng nhắc và sắc bén của Trần Úc. Trong trạng thái buông lỏng hiếm hoi, một chút tính khí nhỏ của Kiều Thất bắt đầu lộ ra.
Hắn thực ra có chút tức giận.
Hắn đâu có muốn như vậy.
Hắn cũng chỉ vừa mới mù sau khi vào phó bản thôi, đâu có ai muốn rơi vào tình cảnh mà ngay cả bản thân mình cũng không lo được thế này chứ?
Người này dựa vào đâu mà nhắm vào hắn? Dựa vào đâu mà cứ phải tỏ ra hung hãn?
Chóp mũi Kiều Thất khẽ nhăn lại, nhưng rõ ràng hắn không giỏi nổi giận, chỉ âm thầm nghĩ thầm trong lòng, hung dữ như vậy, độc mồm như vậy, chắc chắn không phải bạn trai hắn.
Coi như vừa gạch bỏ Trần Úc ra khỏi danh sách nghi ngờ, Kiều Thất âm thầm quyết tâm, về sau mình cũng không thèm tỏ thái độ tốt với Trần Úc nữa. Hắn cũng không thích đối phương.
Còn không phải hừ thôi sao, ai mà không biết hừ?
Trần Úc vừa đi qua khúc ngoặt cầu thang sau lưng Kiều Thất, thì liền nghe được một tiếng "hừ" nho nhỏ đầy không vui phát ra từ phía sau.
Giọng mũi, rầu rĩ và mềm nhũn, giống hệt như tiếng mèo con bị chọc giận nhưng chỉ có thể phát ra mấy tiếng uất ức yếu ớt.
Không những chẳng có chút uy hiếp gì, ngược lại còn khiến người ta càng muốn trêu, giống như mấy nam sinh thích trêu chọc cô gái mà họ thích để nhìn đối phương giận dỗi, càng giận càng thấy đáng yêu.
Bước chân Trần Úc trên cầu thang khựng lại một chút, mày nhíu sâu hơn, bước lên bậc thang kế tiếp cũng mạnh hơn một chút như đang phát tiết cảm xúc.
Âm thanh xung quanh dần dần rời xa, chỉ còn lại một mình Kiều Thất ngồi trên sofa. Lúc này, hắn mới có thời gian để hệ thống lại tất cả thông tin mình đã tiếp nhận.
Nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc Kiều Thất lại quay về với nhiệm vụ của mình.
Theo lời hệ thống, chỉ cần hắn tìm được bạn trai thật sự thì có thể chọn rời khỏi trò chơi này.
Nhưng Kiều Thất lại cảm thấy đầu mình càng thêm choáng váng.
Hắn hoàn toàn không có chút ký ức gì về bạn trai trước kia. Ngay cả giọng nói hắn cũng không nhớ rõ.
Nghe qua giọng tất cả mọi người ở đây, hắn chẳng thấy ai quen thuộc cả.
Chẳng lẽ phải đi từng bước thử, từng người loại trừ?
Thử kiểu gì đây?
Ngón chân Kiều Thất lại bắt đầu cuộn lại trong giày, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn phút chốc đỏ bừng lên.
Hắn gần như muốn né tránh, ép bản thân ngừng suy nghĩ.
Trong biệt thự thậm chí không có lấy một cái đồng hồ, thời gian như rơi vào khoảng không vô tận. Kiều Thất ngồi một lúc thì bắt đầu buồn ngủ.
Hắn cố gắng chống đỡ tinh thần, không để bản thân chìm vào giấc ngủ, nhưng sự mệt mỏi dồn dập vẫn khiến hắn thiếp đi lúc nào không hay. Mãi đến khi bên tai lại vang lên âm thanh, hắn mới bừng tỉnh.
Nghiêm Ca về đến bên cạnh Kiều Thất.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng khi Nghiêm Ca vừa bước lại gần, Kiều Thất cảm nhận được một luồng khí lạnh rất nhẹ nhưng khiến người ta rùng mình.
Chỉ là cảm giác lạnh đó rất nhanh đã biến mất, sau đó tiếng nói chuyện của những người khác vang lên từ xa, khiến Kiều Thất cũng không để tâm nữa.
Hắn chăm chú lắng nghe những gì mọi người báo cáo sau khi khám xét xung quanh.
Thực ra... chẳng có phát hiện gì đặc biệt cả.
Dù vật tư trong biệt thự rất đầy đủ, nhưng hoàn toàn không có dấu vết của người từng cư trú. Manh mối liên quan đến nhóm người từng đến biệt thự trước đó cũng không tìm thấy.
Tầng một ngoài phòng khách và nhà bếp ra thì chỉ có một phòng công cụ và phòng chứa đồ, tất cả đều đã được kiểm tra kỹ nhưng không có gì đáng chú ý.
Tầng hai là khu nghỉ ngơi với đúng 10 căn phòng, vừa khớp với số người hiện tại. Trong các phòng cũng không có gì đặc biệt.
Chỉ có tầng ba là kỳ lạ nhất, tuy có một lối đi lên nhưng bị xích khóa chặt, hiện tại chưa thể vào được.
Sau khi tìm quanh mà vẫn không phát hiện chìa khóa, mọi người đành tạm thời từ bỏ việc khám phá tầng trên.
“Chia phòng trước đã.” Nữ streamer ôn hòa lên tiếng đề nghị.
Không ai phản đối. Các phòng đều giống nhau, nên rất nhanh đã được chia xong.
Phòng của Kiều Thất nằm sát vách phòng Nghiêm Ca.
Vì không tìm được manh mối hữu dụng nào, mà hiện tại cũng chưa có chuyện gì đặc biệt xảy ra, mà mọi người đã có phần mệt mỏi nên đều quay về phòng nghỉ ngơi.
Nghiêm Ca, người bạn trai danh nghĩa này, vô cùng chu đáo, đích thân dẫn Kiều Thất về phòng.
Trong suốt đoạn đường ấy, Kiều Thất lại cảm nhận được vài ánh mắt dừng trên người mình.
Kiều Thất: “...”
Hắn rốt cuộc có gì đáng nhìn vậy chứ?
Kiều Thất cố gắng tỏ ra tự nhiên, được Nghiêm Ca đỡ ngồi xuống giường trong phòng mình.
Nghiêm Ca không rời đi, mà ngồi xuống bên cạnh, nhưng cũng không nói gì.
Không khí có hơi ngượng ngập, cảm giác ở một mình cùng Nghiêm Ca lúc này... có gì đó không giống với khi nãy.
Nghĩ đến nhiệm vụ chưa có chút tiến triển nào, Kiều Thất bỗng chẳng màng đến nguyên tắc nữa. Hắn không sợ làm tình hình càng thêm xấu hổ, quỷ dị..
Lấy hết dũng khí, nhẹ giọng nhưng hơi rụt rè hỏi: “Ta có thể... sờ mặt ngươi không?”
Biết đâu Nghiêm Ca chính là bạn trai thật của hắn thì sao?
So với những người khác mà hắn mới chỉ tiếp xúc sơ sơ, nếu muốn xác định qua việc sờ mặt để nhận ra gương mặt, thì người bạn trai trên danh nghĩa là Nghiêm Ca, rõ ràng là người dễ ra tay nhất.
“... Cái gì?”
Nghiêm Ca hơi sững người trước câu hỏi bất ngờ của Kiều Thất.
Hai vành tai Kiều Thất đỏ ửng. Kỳ thật tim hắn lúc này đã đập loạn cả lên, nhưng nếu bỏ chạy ngay lúc này thì lần sau hắn biết lấy đâu ra dũng khí nữa?
Tuy lòng rối như tơ vò, nhưng hắn vẫn cố giữ cho sống lưng thẳng, cứng đầu tỏ ra bình tĩnh, còn làm bộ ra dáng bạn trai giận dỗi: “Thế nào? Là bạn trai, mà ta lại không được sờ mặt ngươi à?”
Dáng vẻ này của hắn có chút giống kiểu được sủng mà kiêu.
Y hệt như một con mèo nhỏ được nuông chiều trong vòng tay, tự cao nhưng đáng yêu.
Nghiêm Ca cảm thấy như có gì đó đè ép nhè nhẹ xuống cổ mình trong một thoáng.
Hắn chỉ cảm thấy mấy lời vừa rồi của Kiều Thất, nghe thế nào cũng như kiều kiều khí khí mà sai sử người, lại dường như đang làm nũng.
Tóm lại, khiến hắn không thể từ chối nổi.