Trong lòng Ứng Lâm cuộn trào sóng lớn, còn Tạ Đức thì cuối cùng cũng đã đè nén được cơn buồn nôn nơi dạ dày.
Anh tất nhiên không quen con quạ đó, cũng không để ý rằng nó đã bám theo bọn họ suốt đường đi. Anh chỉ đơn giản cảm thấy con quạ dừng lại trước mặt họ là chuyện rất kỳ lạ.
Hiện tại, Mặc Kinh Xuân đã chết.
Sát khí trong phó bản đến quá bất ngờ khiến Tạ Đức bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của Bội Vĩ.
“455, trong cốt truyện có dữ liệu gì liên quan đến đoạn này không?”
“Xè—có—chủ, vai chính—luân hồi.”
Quá giật.
Lúc này, không biết Ứng Lâm đang nghĩ gì, bỗng nhiên trở nên im lặng, không nói một lời.
Tạ Đức nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy cô cố ý tránh ánh mắt của anh, trông cực kỳ căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, thậm chí còn hoảng hốt hơn cả lúc Mặc Kinh Xuân chết.
Sao vậy?
Chẳng lẽ phản ứng chậm như vậy, đến giờ mới bị dọa?
Tạ Đức dập điếu thuốc, cảm thấy vô cùng bất lực: “Bội Vĩ đâu rồi?”
“Bếp… rẽ phải bên trái.”
Tạ Đức xoay người, cố gắng bước đi trên phần đất chưa bị máu làm bẩn, khách khí nói: “Cảm ơn.”
Ứng Lâm gượng cười, da mặt co rút: “Không có gì.”
Cô nhìn theo bóng lưng người đàn ông rời đi, lại ngẩng đầu nhìn con quạ trên đầu cũng bay theo anh ta, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cố trấn tĩnh lại, lại cảm thấy bản thân hình như nghĩ quá nhiều. Ma thần là loại tồn tại không dễ gì xuất hiện, “39” có lẽ chỉ là một người mang thân phận nào đó dưới trướng ma thần, cũng có thể chỉ là một ác quỷ bình thường, dù sao cũng không thể là người bình thường — bằng không thì giải thích sao được chuyện con quạ trong phó bản lại đi theo anh ta?
Đây là lần đầu tiên Ứng Lâm bước vào phó bản, chưa hiểu rõ cơ chế bên trong, nhưng cô đã tiếp xúc rất nhiều game kinh dị và tiểu thuyết, chuyện có một Boss trà trộn vào nhóm người chơi cũng không phải hiếm gặp.
Quả thực quá đáng sợ!
Càng nghĩ, Ứng Lâm càng thấy kích thích kỳ lạ, đôi mắt sáng rực như quỷ giữa gương mặt trắng bệch. Cô từng nghe vô số truyền thuyết về ác ma dụ dỗ con người, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy tận mắt.
Người ta bảo rằng, để dụ dỗ nhân loại, ác ma thường rất đẹp, còn thiên sứ lại cố tình trông dữ tợn để dọa lui ác ma.
Xét về điểm này, bỏ qua khí chất lạnh lùng và tính cách bất cần, ngoại hình của “39” đúng là hợp với thẩm mỹ của đại đa số nhân loại.
Nhưng muốn chứng minh “39” là ác ma, vẫn cần thêm nhiều bằng chứng nữa.
Ứng Lâm cắn móng tay, trầm tư suy nghĩ.
Lúc ấy, từ phía sau cánh cửa vang lên hai tiếng hét chói tai, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Tiếng khóc thét đầy đau đớn vang vọng, kèm theo tiếng đồ đạc bị xô ngã, âm thanh giằng co – có vẻ kế hoạch cảm hóa của Vương Bằng đã thất bại rồi.
Ứng Lâm suy nghĩ lan man.
Với nhịp độ này, bên phía họ một ngày có thể chết hai người. Những đội khác có khi cũng sẽ có người chết. Như vậy thì 15 người không đủ để duy trì cho đến vài ngày trong phó bản. Muốn một người đi đến ngày luân hồi thứ 14, e là không dễ dàng gì.
Khi cô còn đang miên man suy nghĩ.
Tiếng chuông vang lên, cửa lớp học mở ra, Vương Bằng không ngờ lại lành lặn xuất hiện trước mặt cô – chỉ là sắc mặt xám xịt đến đáng sợ, cả người rã rời đến mức gần như bò lăn ra ngoài.
Vừa ra tới, anh ta lập tức hỏi: “39 đâu rồi?”
“Mới rời đi không lâu.” Ứng Lâm nhìn anh ta vẫn còn sống, có phần ngạc nhiên và bất ngờ. “Đám tiểu quỷ dễ đối phó vậy à?”
Gương mặt Vương Bằng hiện lên vẻ kinh hãi, nhưng chưa kịp trả lời thì đã trông thấy thi thể của Mặc Kinh Xuân. Anh ta lập tức thét lên thất thanh, gào khóc thảm thiết, hoàn toàn sụp đổ tinh thần.
Ứng Lâm không moi được chút thông tin nào từ miệng anh ta, cô cũng đành bó tay. Khi tiếng chuông lại vang lên một lần nữa, cô không biểu cảm bước vào trong.
Nhiệt độ trong lớp học thấp hơn bên ngoài mấy độ, cái lạnh âm u chẳng khác gì nhà xác. Đám trẻ ôm mặt, phấn khích nhìn cô, lớp thịt thối rữa trên người khiến người ta buồn nôn.
“Chào cô, giáo viên mới.”
Ứng Lâm giả vờ nhiệt tình, gượng cười, đôi mắt lướt nhanh qua khắp lớp học tìm đường thoát: “Chào các em, cô là giáo viên dạy Kinh Thánh của các em, cô sẽ dạy các em mọi điều liên quan đến Kinh Thánh. Có điều gì các em tò mò hay muốn hỏi không?”
Đám trẻ gần như đồng thanh, trên mặt là vẻ ngây thơ, nhưng lại xen lẫn ác ý:
“Cô biết thầy 39 không?”
“Biết.”
Bọn trẻ liếc nhìn nhau, rồi lại cười: “Vậy cô thân với thầy ấy không?”
Ứng Lâm đáp: “Cô có thể thân với thầy ấy.”
Vừa dứt lời, lũ tiểu ác ma lập tức phá lên cười, sau đó một đứa nhúc nhích môi nói: “Cô biết Mặt Đỏ At không? Chính là con quỷ tóc đỏ ngoài cửa đó, gã thích tiền, có một cái túi tiền chuyên dụng, chỉ khi ngủ mới tháo ra đặt trên tủ đầu giường. Bọn em muốn cô lén lấy cái túi đó rồi nhét vào người thầy 39.”
“…Tại sao?” Ứng Lâm dò xét hỏi, “Các em không thích thầy ấy à?”
Lũ trẻ ngây thơ đáp: “Bọn em chỉ muốn đùa với thầy 39 một chút thôi.”
“Nhưng mà…”
“Cô giáo, xin đừng từ chối. Tên quỷ tóc đỏ đó còn thích uống rượu, uống xong thì cái gì cũng chẳng biết, đến lúc đó trộm tiền dễ ợt à.”
“Vậy còn thầy 39…”
Lũ trẻ bắt đầu mất kiên nhẫn: “Bọn em muốn thầy ấy chết! Nếu cô không nghe lời, thì cô đi chết đi!”
Sát ý trào dâng như sóng dữ. Ứng Lâm vội vàng nói: “Đợi đã, cô nghe lời các em!”
Bọn trẻ lập tức thay đổi thái độ, cười nói: “Vậy thì cô giáo, bọn em sẽ luôn theo dõi cô đó, nhất định phải làm đấy nhé.”
Ứng Lâm nghĩ đến Vương Bằng — tên đó sống sót chắc chắn là vì bị dọa cho sợ khiếp vía, sau đó cuống cuồng đồng ý giúp lũ nhóc này gài bẫy 39 rồi.
Chậc, cửa này khó vượt thật đấy. Không biết những người chơi ở khu khác có sống nổi không. Cô nhớ có một đội hình như gồm ba người chơi kỳ cựu khá mạnh, chính là đội chuyên chia đồ ăn cho dân nghèo ấy.
…
Bên ngoài tu viện, giữa làn sương mù dày đặc là những gốc cây khô héo đứng sừng sững như từng bộ hài cốt đang dựng thẳng lên.
Cháo loãng lẫn cám thô khó nuốt được bày trước cổng tu viện, đi kèm vài lát bánh mì đen cứng như đá.
Vài người chơi lặng lẽ đứng đó, chờ từng người dân nghèo da bọc xương thỉnh thoảng lảo đảo bước ra từ trong sương.
Quy tắc một: mỗi người nghèo chỉ được lấy một lát bánh mì đen, chia một bát cháo.
Quy tắc hai: không được ăn vụng.
Quy tắc ba: phải luôn nở nụ cười với mỗi người dân nghèo, giữ thái độ nhiệt tình.
Ngụy Nghiễn Trì lặng lẽ khuấy nồi cháo, trên cổ đeo một cây thánh giá.
Trác Nhĩ Đặc cười hỏi anh: “Không phải anh là đạo sĩ sao? Sao lại đeo thứ đó?”
Ngụy Nghiễn Trì điềm tĩnh đáp: “Tiếp thu cái hay của mọi tôn giáo, dung hòa mọi trường phái.”