Tổ phân phát lương thực cho dân nghèo gồm năm người, trong đó có ba người chơi lâu năm là Ngụy Nghiễn Trì, Trác Nhĩ Đặc, và một hòa thượng đầu tròn mặt tròn mập mạp tên là Quy Cát. Hai người chơi mới đi theo bọn họ là một cặp đôi nữ mạnh nam yếu.
Cô gái cao 1m79, tên Tăng Hoan, mặc áo ba lỗ, cơ bắp rõ ràng, rất năng động và bình tĩnh, đảm nhận phần lớn công việc phân phát lương thực, đồng thời cố gắng tìm kiếm manh mối.
Chàng trai cao 1m74, tên Triệu Quân Hào, là một người rất điềm đạm, có vẻ ngoài thư sinh, trông không có chính kiến, chỉ biết đi theo Tăng Hoan, bận rộn chạy đôn chạy đáo.
Cả hai đều có phần trầm lặng, ít nói, mang dáng vẻ chịu khó chịu khổ.
Phân phát lương thực cũng không quá bận, lại có hai người mới chăm chỉ làm việc, nên ba người chơi kỳ cựu cũng có nhiều thời gian để thảo luận.
Bọn họ tự nhiên cũng đoán ra chuyện của chu kỳ đầu tiên và chu kỳ thứ hai.
Trác Nhĩ Đặc không vòng vo, mở miệng hỏi thẳng: “Ngụy đại sư, chu kỳ luân hồi này là để thử lòng tin giữa người chơi với nhau đúng không? Anh là người luân hồi phải không? Anh đang nắm giữ bao nhiêu manh mối rồi?”
Ngụy Nghiễn Trì sờ cây thánh giá đeo trước ngực, khẽ cười: “Anh Trác đúng là tin tưởng vào thực lực của tôi thật đấy.”
Quy Cát tay lần chuỗi tràng hạt, trông không còn trẻ, đầu trọc, khuôn mặt hiền lành, nhắm mắt nói: “Trong giới người chơi lâu năm ai mà không biết đến danh tiếng của anh? Nếu cuối cùng thật sự có người sống đến ngày thứ mười bốn, thì tôi sẽ đặt cược vào anh.”
“Vậy thì cảm ơn mọi người đã tin tưởng…”
Ngụy Nghiễn Trì ngẩng đầu nhìn sương mù dày đặc xung quanh, nghe thấy những lời quen thuộc ấy, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, trong đầu hiện ra sắc đỏ máu cùng một mảng xanh đậm vào ngày cuối cùng.
Chỉ người cuối cùng còn sống trong ngày cuối cùng mới có thể mang ký ức bắt đầu lại vòng luân hồi.
Vậy nếu ngày cuối cùng không chỉ còn lại một người thì sao?
Vậy nếu ngày cuối cùng không khởi động được luân hồi, họ cũng không tìm được manh mối mấu chốt để phá giải, và bị kẹt lại thì sao?
Ở vòng trước, có tất cả sáu người sống đến cuối cùng: anh, 39, Trác Nhĩ Đặc, Bội Vĩ, Quy Cát, và người chơi kỳ cựu của tổ ba là Lữ Nhã Đình.
Trong giờ cuối cùng của ngày thứ 14, họ cố gắng tìm ra lối thoát từ những manh mối có được, nhưng manh mối quá ít, họ đã thất bại.
Thời gian liên tục thúc ép, ngày thứ 14 gần như sắp trôi qua, họ không biết sau ngày thứ 14 sẽ lại rơi vào tuyệt cảnh thế nào.
Khi ấy họ vây quanh một chiếc bàn dài, ngọn nến trên bàn báo hiệu thời gian đang đếm ngược, ánh nến chiếu lên những gương mặt đầy lo lắng bất an.
Ngụy Nghiễn Trì đan tay chống cằm, trông bình tĩnh hơn bất kỳ ai trong số họ, thậm chí bình tĩnh đến mức đáng sợ, như thể phát điên, bởi anh có một cách để phá vỡ cục diện — đó là tranh thủ trước thời gian kết thúc giết sạch tất cả người chơi còn sống ngoài 39, kể cả bản thân.
Ngụy Nghiễn Trì nhớ khi ấy 39 luôn hút thuốc, đối với tình cảnh bế tắc của họ chẳng nói lời nào, sau đó dụi tắt điếu thuốc, ngón tay trắng trẻo lười biếng nhét đạn vào khẩu Glock.
Ngụy Nghiễn Trì biết, 39 chắc chắn cũng đã nghĩ tới cách đó — giết hết người khác, chỉ còn lại một mình, rồi trở thành người luân hồi cuối cùng, bắt đầu lại việc tìm kiếm manh mối.
Ngụy Nghiễn Trì mỉm cười, ngồi yên không động đậy, chờ cái chết của mình đến.
Tiếng súng vang lên năm phát, súng của 39 rất nhanh, Bội Vĩ là người đầu tiên bị bắn vào đầu, chết ngay lập tức, ba người còn lại còn chưa kịp phản ứng cũng lần lượt ngã xuống.
Ngụy Nghiễn Trì hơi nghiêng đầu, ánh mắt cong cong, vừa định mở miệng thì 39 đã cắt ngang.
“Ngụy Nghiễn Trì, đừng khiến tôi thất vọng.”
39 dí súng lên đầu mình, đôi mắt xanh đậm nhìn chằm chằm anh, như một kẻ săn mồi đứng đầu đang nhìn hậu bối xuất sắc trong đàn.
Ngụy Nghiễn Trì trợn to mắt, đầy kinh ngạc: “Đợi đã! Tại sao lại chọn tôi?”
Tạ Đức đau răng, trong lòng thầm nghĩ, tất nhiên là vì anh là nhân vật chính rồi.
455 đang vò đầu bứt tai: “Trong cốt truyện gốc, vào ngày cuối cùng khi còn năm người sống sót, nhân vật chính ra tay rất dứt khoát, giờ lại bắt bọn tôi giúp anh ta giết người, đáng ghét thật!”
455 thở dài: “Tiếc là dù đáng ghét thì cũng vẫn là nhân vật chính. Người luân hồi bắt buộc phải là nhân vật chính. Nếu là bọn tôi quay lại, thì đâu để ý được từng chi tiết nhỏ như vậy. Mà khả năng suy luận của bọn tôi cũng không bằng, còn nhân vật chính là kiểu thiên tài kiểu Holmes, thông minh đến mức như yêu quái. Dồn hết manh mối cho anh ta mới là lựa chọn đúng.”
Vậy thì cứ đặt cược thôi.
T Đức chăm chú nhìn về phía Ngụy Nghiễn Trì, hy vọng ánh mắt đầy mong đợi và tin tưởng của mình có thể được anh ta hiểu!
Nhưng có vẻ nam chính không hiểu, chết tiệt...
39 khẽ nhếch môi cười, dưới ánh sáng lập lòe của ngọn nến, nụ cười vừa xinh đẹp vừa hiểm ác: “Bởi vì tôi thích.”
Tiếng súng cuối cùng vang lên.
Mái tóc bạc nhuộm máu.
Ngụy Nghiễn Trì thấy đôi mắt xanh thẫm khẽ khép lại, sự sống chợt tắt, như viên ngọc quý phủ bụi.
Và rồi, câu chuyện trở lại đoạn mở đầu.
Sương mù đặc quánh lan tỏa, đồ ăn nguội ngắt, giọng nói quen thuộc của đồng đội vang bên tai.
Ngụy Nghiễn Trì thu lại ánh nhìn, khẽ mỉm cười: “Tôi nhớ được ký ức ở tuần đầu tiên, nhưng… tôi không dám chắc có ai nhớ được ký ức ở tuần thứ hai hay không.”
Vừa dứt lời, bốn người còn lại lập tức quay sang nhìn anh, Trác Nhĩ Đặc gật đầu: “Được, nếu vậy thì chúng tôi nghe theo anh. Anh nói xem bước tiếp theo nên làm gì?” Tăng Hoan và Triệu Quân Hào cũng lần lượt gật đầu.
Chỉ có Quy Cát là cau mày chặt hơn.
Ngụy Nghiễn Trì liếc qua một vòng: “Đừng vội, sắp tan ca rồi, đợi về chỗ ở rồi nói tiếp cũng chưa muộn.”
Quy Cát nói: “Nhưng thời gian là mạng sống, nhỡ trong lúc anh ‘không vội’, lại có người chơi khác chết thì sao?”
Ngụy Nghiễn Trì vẫn mỉm cười: “Vậy thì tôi đành chịu, dù sao tôi cũng chỉ nhớ được ký ức từ góc nhìn của mình thôi.”
Trong lúc họ đang trò chuyện, vài kẻ quái dị gầy trơ xương lại lết ra từ sương mù, da nổi đốm, vẻ mặt vô hồn, toàn thân bốc mùi thối rữa.
Các người chơi lập tức im lặng, cảnh giác tuân thủ các quy tắc cần tuân theo, không dám lơ là.
Bây giờ tiếng chuông đã vang lên ba tiếng.
Có lẽ chẳng mấy chốc nhiệm vụ hôm nay sẽ kết thúc, họ sẽ trở về nơi được gọi là “nơi ở”, để trao đổi thông tin và manh mối với các nhóm khác.
Chờ đến khi tiếng chuông vang lên lần nữa—
Lớp học ở trại trẻ mồ côi tan học.
Ứng Lâm bước tới trước mặt Vương Bằng với vẻ mặt vô cảm. Vương Bằng đang ngồi xổm ở cửa lớp, trông rất đáng thương, chẳng biết đang nghĩ gì.
“Này, anh cũng nhận nhiệm vụ từ đám trẻ mồ côi phải không?”
Vương Bằng gật đầu yếu ớt: “Tôi chỉ muốn sống thôi. Bọn trẻ đó đáng sợ lắm. Chúng nói sẽ lột da tôi làm diều. Chúng đe dọa nếu tôi không làm theo ý chúng, chúng sẽ tra tấn tôi... hành hạ tôi đến chết!”
Ứng Lâm hỏi: “Thế anh dám không?”
“Tôi biết... tôi biết nếu làm vậy, cậu ấy sẽ chết. Nhưng… nếu tôi không làm, tôi sẽ chết! Cô không phải cũng nhận nhiệm vụ đó sao?”
“Ừ.”
Ánh mắt Ứng Lâm nhìn về phía gã đàn ông tóc đỏ đang bắt đầu uống rượu ngoài cửa.