Vô Hạn Đào Vong, Pháo Hôi Lột Xác Thành Mỹ Cường Thảm

Chương 63: Suy đoán

Trước Sau

break

Trên đường chân trời nổi lên cơn gió nhẹ, tản ra mùi hôi thối của xác rữa.

Sau khi Tạ Đức vào lớp, người đàn ông tóc đỏ liền ngồi phịch xuống chiếc ghế mây ở cửa lớn, ngậm tẩu thuốc hút thuốc lá khô, miệng lách chách, ánh mắt đầy xấu xa nhìn về phía họ, như một giám công cáo già ranh mãnh.

Nhưng thực tế, đúng là gã đang đóng vai trò giám công theo một nghĩa nào đó — lúc nào cũng sẵn sàng bắt lỗi, cho đến khi “xé xác nuốt trọn” họ vào bụng.

Bội Vĩ bình tĩnh đi về phía nhà bếp. Cô tin tưởng vào sức mạnh và năng lực của 39, biết rõ anh 39 chắc chắn sẽ không chết, nên cũng không quá lo lắng cho sự an toàn của anh. Điều quan trọng bây giờ là không được kéo chân anh.

Cô vừa hành động, ba người chơi mới phía sau cũng lập tức đi theo. Trạng thái của Ứng Lâm và Vương Bằng còn tạm ổn, nhưng Mặc Kinh Xuân thì đúng nghĩa là thảm không tả nổi.

Bội Vĩ cau mày nói nhỏ:

“Tôi phụ trách hậu cần trong bếp, mấy người theo tôi làm gì? Mau lo chuyện của mình đi.”

Ứng Lâm nhún vai, bình thản lên tiếng:

“Không cần vội. Mặc Kinh Xuân phụ trách tuần tra, Vương Bằng lo tiết hai, tôi thì phụ trách tiết ba, giờ vẫn là tiết một, còn tận bốn mươi phút để đệm. Đây chẳng phải là một phó bản sao? Tôi muốn nói một chút về kinh nghiệm chơi game kinh dị nhiều năm của tôi.”

Vương Bằng gật đầu, tuy mặt trắng bệch nhưng vẫn giữ được bình tĩnh:

“Tôi cũng có vài suy đoán.”

Mặc Kinh Xuân không nói gì. Anh ta hoàn toàn không có cảm giác an toàn khi ở một mình, nên chỉ muốn bám theo họ.

Nhà bếp nằm ở một khu vực hẻo lánh hơn, cả nhóm đi theo hướng đó, dọc đường nhận ra cái “cô nhi viện” này yên tĩnh đến rợn người, duy trì đúng phong cách rùng rợn thường thấy trong các phó bản — không có lấy một bóng người sống nào.

Cuối cùng họ tìm đến một căn nhà thấp xây bằng gạch đỏ, trong góc có mạng nhện chồng chất từng lớp từng lớp, mái ngói hư hỏng, ống khói dính đầy khói đen, tường thì loang lổ dầu mỡ, bốc lên thứ mùi như cám lợn loại dở.

Bên trong có hai người phụ nữ đang bận rộn qua lại.

Đó chắc hẳn là NPC mà Bội Vĩ sẽ phải tiếp xúc.

Cả nhóm cẩn thận liếc nhìn, rồi nép vào góc ngoài cửa bếp thì thầm trò chuyện.

Ứng Lâm là người khơi chuyện trước:

“Các anh còn nhớ hệ thống phó bản đã nói về vòng lặp 14 ngày không? Nó nói nếu đến ngày thứ 14 chỉ còn lại một người, thì có thể mở vòng lặp quay lại từ đầu, và người đó sẽ giữ toàn bộ ký ức trong 14 ngày đó.”

“Vậy các anh nghĩ có khả năng nào là… thật ra chúng ta đang ở trong một vòng lặp rồi không? Có thể đây là tuần thứ hai? Trong số chúng ta có một người mang theo ký ức của 14 ngày trước.”

Ứng Lâm đưa ra suy đoán, Bội Vĩ bắt đầu trầm tư. Cô liền thuận theo hướng đó nói tiếp:

“Có khi đây còn là vòng lặp thứ ba ấy chứ. Và nếu trong vòng đầu tiên và vòng hai, người sống sót cuối cùng không phải cùng một người, vậy thì trong số chúng ta có thể có người mang ký ức của vòng hai và cả vòng ba.”

Vương Bằng xua tay nói:

“Tôi thì không quá quan tâm chuyện tuần một hay tuần hai. Tôi nghĩ đến một điều khác — rốt cuộc phó bản này muốn gì? Nó nói người sống đến cuối cùng mới được quay lại từ đầu. Vậy chẳng phải tức là phó bản này cực kỳ nguy hiểm? Chưa nói đến việc người chơi có thể đâm chém lẫn nhau, chỉ riêng chuyện mỗi ngày chỉ được sống một người thôi là đã khủng khiếp rồi — mà chúng ta thì có tới 15 người, đồng nghĩa với việc mỗi ngày đều phải có người chết.”

Vương Bằng mặt càng lúc càng lạnh, tiếp tục suy đoán:

“Hơn nữa, chúng ta cũng đâu biết rõ liệu có phải mỗi ngày nhất định phải có ít nhất một người chết không? Nếu chẳng may chúng ta né được tất cả nguy hiểm, mà có nhiều người sống đến cuối thì liệu vòng lặp có diễn ra không? Phó bản đâu có nói rõ thế nào mới gọi là ‘vượt ải’. Có khi chúng ta sẽ bị nhốt mãi ở đây cho đến khi chết sạch.”

Ứng Lâm thở dài:

“Loại phó bản vòng lặp như thế này, điều quan trọng là phải tìm ra manh mối, tìm ra cái gọi là đột phá. Việc phó bản thiết lập điều kiện ‘người cuối cùng có thể giữ ký ức để làm lại’ thực chất là đang thử thách lòng tin của chúng ta — thử xem chúng ta có dám giao toàn bộ manh mối cho một người hay không.”

Bội Vĩ nhìn họ trao đổi, bỗng nhỏ giọng nói:

“Còn một khả năng nữa. Biết đâu trong chúng ta… chẳng có ai đã bước vào vòng hai cả. Bởi lẽ nếu 15 người đều chết sạch trong 14 ngày, thì chẳng phải vòng lặp cũng không xảy ra sao?”

Ứng Lâm đưa tay gõ nhẹ cằm, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bội Vĩ, chợt bật cười:

“Tôi còn tưởng cô sẽ kiên quyết nói 39 là người cuối cùng cơ đấy.”

Bội Vĩ lập tức phản ứng, cau mày nói:

“Tôi chỉ đang phân tích khả năng thôi. Anh 39 tất nhiên là người sẽ bước vào ‘vòng chung kết’.”

“Ừm. Dùng từ rất chuẩn.”

Ứng Lâm cũng không trêu đứa nhỏ nữa, cô quay đầu phẩy tay, trên mặt mang theo nụ cười: “Phải phải phải, tôi cũng nhìn thấu rồi, lần này phó bản chính là một ván cược giữa các đại lão. Đã trao đổi xong suy đoán, vậy thì phiền mọi người hãy chú ý hơn đến những manh mối xung quanh. Có lẽ đó chính là ‘vốn cược’ để tiến vào ‘vòng chung kết’ khi vòng lặp được mở ra.”

Trên mặt Vương Bằng lộ vẻ khó đoán.

Còn Mặc Kinh Xuân thì suốt quá trình chẳng bắt kịp nhịp của họ.

Sau khi trò chuyện xong, thời gian đã trôi qua hơn hai mươi phút, bây giờ chỉ còn hơn mười phút nữa là tiết học đầu tiên kết thúc.

Ứng Lâm quay lại đứng bên ngoài lớp học, người đàn ông tóc đỏ vẫn ngồi đó hút thuốc sặc sụa một cách âm trầm, không nói một lời.

Vương Bằng và Mặc Kinh Xuân bước đến bên cô.

Vương Bằng chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng: “Cô thật sự là người mới sao? Tôi thấy cô bình tĩnh hơn cả mấy người chơi kỳ cựu nữa.”

Ứng Lâm liếc mắt nhìn hai người bọn họ, rồi lại bật cười một cách kỳ quái: “Tôi đúng là người mới, là người mới trong phó bản trò chơi, nhưng không có nghĩa trước đó tôi chưa từng tiếp xúc qua mấy thứ kiểu này. Ngược lại, tôi thấy hai người các anh khá buồn cười đấy.”

“?”

Ứng Lâm thản nhiên buông lời trêu: “Anh tên là Vương Bằng, còn cậu ta tên Mặc Kinh Xuân, một cái thì phổ thông quá mức, một cái thì đặc biệt đến kỳ lạ, đúng là có cảm giác đối lập rõ ràng.”

Vương Bằng nhún vai: “Cô sẽ dạy Kinh Thánh ở tiết thứ ba, giờ không chuẩn bị gì sao?”

“Không.” Ứng Lâm đánh giá anh ta một lượt, “Giờ người cần chuẩn bị là anh mới đúng. Anh dạy tiết hai, định dạy gì vậy?”

“Thật ra tôi từng chơi loại phó bản cốt truyện kiểu này rồi.” Vương Bằng nói, “Điều quan trọng ở đây là mấy đứa trẻ mồ côi, và việc tôi cần làm chính là cảm hóa chúng, không để bị dọa sợ bởi diện mạo và thủ đoạn của chúng.”

“Ha, cảm hóa ấy hả?”

Ứng Lâm bĩu môi, ra hiệu anh ta nghĩ đến đám người trong lớp học: “Tôi chẳng thể nào tưởng tượng nổi cảnh cái tên tóc trắng kia đi cảm hóa người khác đâu.”

“Ừ, có khi hắn chết rồi cũng nên.”

“Nếu anh nói thế thì cô bé kia chắc sẽ buồn đấy.”

Khi hai người đang nói chuyện, tiếng chuông nhà thờ vang lên, xa xăm, cô tịch, cổ xưa.

Tiết học đầu tiên kết thúc, cánh cổng lớn mở ra.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, 39 bước ra từ trong lớp học, không chút tổn hại, tiện tay giẫm tắt một đầu thuốc. Sau lưng anh ta là cảnh máu thịt tung tóe, đám quỷ nhi thối rữa kia ai nấy đều dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào anh, sát ý khủng khiếp gần như hóa thành cơn gió dữ dội quét ngang.

Cánh cửa đóng sầm lại, chờ đợi tiết học kế tiếp bắt đầu.

Vương Bằng đột nhiên bắt đầu nghi ngờ suy đoán về chuyện cảm hóa của mình, sắc mặt vốn đã trắng bệch nay càng chuyển sang xanh lè.

Ứng Lâm bật cười, vỗ vai anh ta, sau đó nhiệt tình chào hỏi: “Hello, chúc mừng còn sống nha. Đám nhóc đó dễ xử lý chứ?”

39 nghiêng đầu nhìn sang, chẳng có chút phong độ quý ông nào: “Cô thử xem là biết ngay.”

Dù sao thì anh cũng đã phải chịu đựng cực kỳ vất vả mới gắng gượng được tới khi tan học.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc