Tu viện này có diện tích rất lớn, bọn họ đi từ nhà thờ đến nơi ở của trẻ mồ côi mất trọn nửa tiếng đồng hồ.
Trên đường vắng ngắt, chỉ có thể trông thấy những bóng người thoáng qua, là các tu sĩ hoặc nữ tu vội vàng bước đi.
Phía trước có hai tu sĩ dẫn đường, năm người họ ngoan ngoãn đi theo sau, vừa đi vừa cố gắng thì thầm trao đổi.
Hai người chơi mới chưa rõ tên kia đều là nam. Người cao tên là Mặc Kinh Xuân, người thấp tên là Vương Bằng.
Mặc Kinh Xuân nhát gan hơn, đeo kính, nói năng ấp úng, giọng rất nhỏ.
Vương Bằng thì gan dạ hơn chút, là một người hướng ngoại. Trong môi trường tĩnh lặng đến đáng sợ thế này, cậu ta là người đầu tiên chủ động bắt chuyện, tìm đến Ứng Lâm – người trông cũng giống như người chơi mới – để nói chuyện.
Bọn họ trao đổi danh xưng một cách thận trọng, nhưng vì phía trước vẫn còn tu sĩ dẫn đường nên không nói được mấy câu.
Tạ Đức đi đầu, không tham gia cuộc trò chuyện của họ. Lúc này anh đang phiền lòng vì chuyện của 455. Tín hiệu ở bản đồ này còn tệ hơn bản trước, 455 sắp bị đứng máy rồi.
“Xì—— Ký chủ—xì—— tôi——***”
“Cậu đừng nói nữa, tôi sợ cậu sập nguồn thật đấy.” Sau đó 455 im lặng mười phút, từng chữ một nhảy ra, “Ký, chủ, phải, quan, sát, nhiều, hơn.”
“Chắc chắn rồi, tôi cũng thấy ở đây hao pin hơn hẳn. Cậu có thể im lặng thì cứ im lặng đi, tôi sẽ cố gắng giữ bình tĩnh.” Tạ Đức sờ khẩu súng trong túi, lặng lẽ đi theo sau các tu sĩ, vừa quan sát xung quanh.
Rồi anh không nhịn được lại nói chuyện trong đầu với 455. Vì hệ thống chính ở bản trước từng tiết lộ sơ lược về bản đồ lần này, nên Tạ Đức đã chủ động tìm hiểu kha khá kiến thức liên quan đến tu viện. Tuy chưa đến mức tinh thông, nhưng ít nhất cũng đủ hiểu rõ tình hình, không đến nỗi mò mẫm trong bóng tối.
“Này, cậu xem kiến trúc này là kiểu châu Âu thời Trung cổ đúng không? Nhưng vừa rồi tôi thấy ở cửa nhà thờ có treo một cái đồng hồ cơ, cho nên tôi đoán mốc thời gian bây giờ tầm thập niên 1760, vào thời kỳ Cách mạng Công nghiệp.”
455 xác nhận: “Đúng, rồi.”
Tạ Đức tiếp tục phân tích, càng nói càng hào hứng: “Thế thì dễ suy luận hơn. Cách mạng Công nghiệp bắt nguồn từ Anh, mà vào giai đoạn này, phong trào rào đất và Luật Cứu tế khiến lượng lớn lao động tràn vào các nhà máy. Điều đó cũng khiến các tu viện mất đi một lượng lớn đất đai và nhân lực, buộc mô hình sản xuất ban đầu phải thay đổi, khả năng cứu trợ suy giảm, bản thân kinh tế cũng tổn thất không ít.”
Anh suy nghĩ: “Chúng ta đến đây để chăm sóc trẻ mồ côi đúng không? Nhưng thời kỳ này, các chủ xưởng lại ưa dùng lao động trẻ em vì chi phí rẻ, còn bắt bọn trẻ làm những việc nguy hiểm như chui vào ống khói để dọn dẹp, dẫn đến rất nhiều cái chết. Vậy có khả năng tu viện này vì thiếu thốn kinh tế nên mới đưa lũ trẻ đi làm thuê cho các nhà máy?”
455 đáp: “Có, khả, năng.”
“Tôi thấy khả năng là rất lớn ấy chứ, chưa biết chừng còn dính đến buôn người.”
Trong lúc trò chuyện, họ bước vào một khu nhà trong im lặng. Tiếng mắng chửi dữ dội gần như xé toạc không gian yên tĩnh.
Nơi này chắc chắn là khu vực hẻo lánh và tồi tàn nhất của cả tu viện. Mấy dãy nhà ngói thấp lè tè trông y như khu nhốt súc vật ở nông trại, kèm theo mùi hôi của chất thải, sân lớn thì bẩn thỉu lộn xộn. Hơn ba chục đứa trẻ đứng lộn xộn giữa sân, bị một gã đàn ông béo mắng chửi thậm tệ.
Vừa thấy có người bước vào, hàng chục ánh mắt lập tức đổ dồn sang, không chút cảm xúc, thậm chí còn mang vẻ âm u.
Tu sĩ đi trước quay sang hét lớn với gã đàn ông: “Đây là các thầy cô giáo mới đến, anh cứ tùy ý sắp xếp công việc cho họ.”
Gã đàn ông có mái tóc đỏ, sắc mặt đỏ bừng, khí huyết hừng hực, trông như một kẻ cực kỳ cộc cằn. Gã liếc mắt nhìn họ đầy vẻ âm hiểm, “Biết rồi.”
Sau khi các tu sĩ rời đi, gã đàn ông đá ngã một đứa trẻ trước mặt, rồi lắc lư bước đến chỗ họ. Có lẽ vì Tạ Đức đứng đầu hàng nên ánh mắt gã dán chặt vào anh, thái độ vô cùng khiêu khích.
“Đám nhóc thối này khó quản lắm, anh dạy tiết đầu tiên của chúng đi! Nghe cho kỹ, nếu đứa nào dám quậy phá thì cứ quất roi vào!”
Gã hé miệng ra, bên trong toàn là những chiếc răng nhọn hoắt, trừng mắt nhìn với đầy ác ý: “Anh sẽ làm vậy đúng không? Ở đây không có người tốt đâu.”
Thế nhưng vừa lại gần, Tạ Đức liền ngửi thấy mùi hôi thối trên người người đàn ông kia, đó là mùi của xác chết.
Người đàn ông trước mặt là một xác chết.
“……”
Tạ Đức còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông đã tức tối quay đầu lại quát lớn:
“Cút vào lớp học đi học ngay!”
Tiếng quát vừa dứt, mấy chục đứa trẻ không có chút sức sống nào liền vô hồn đi về phía một tòa nhà lớn hơn. Trên tòa nhà cũng treo một chiếc đồng hồ cơ, kim đồng hồ đang chỉ vào bảy giờ sáng.
Giờ này thì vừa đúng tiết một.
Khoan đã, hình như tiết một là do tôi phụ trách đúng không?
Gì chứ, vào lớp thật à?
Chưa chuẩn bị gì cả mà, làm thật đấy à?
Nếu giảng không tốt, chẳng phải là vừa vào đã “chết” à? Mà tôi dạy cái gì mới được?
Người đàn ông rõ ràng không có ý định giải thích gì cho anh, vẫn luôn chăm chú nhìn đám nhóc kia vào lớp.
Trước khi bị ánh mắt ông ta quét tới, Tạ Đức đành cứng ngắc, tự giác lủi thủi theo sau, không còn thời gian để than phiền cái phó bản này vô nhân đạo đến mức nào. Anh nghe thấy phía sau, người đàn ông bắt đầu phân công nhiệm vụ: Bội Vĩ phụ trách bếp núc, Ứng Lâm dạy Kinh Thánh tiết ba, Mặc Kinh Xuân lo việc tuần tra, Vương Bằng đảm nhiệm tiết hai. Ai nấy đều có thời gian chuẩn bị.
Chỉ có mỗi anh là vừa đến đã bị “đẩy lên sân khấu”.
Xem ra, có vẻ anh là người xui xẻo nhất? Đây rõ ràng là nhắm vào anh rồi còn gì!
Tạ Đức lòng đầy rối rắm, mặt không biểu cảm bước vào lớp học, rồi anh càng thêm rối rắm hơn, cả người cũng cứng đờ.
Những đứa trẻ trông có vẻ bình thường lúc nãy, giờ lại mục rữa hơn nửa thân thể, những khuôn mặt trắng bệch với quầng thâm dưới mắt đang nhìn chằm chằm vào anh. Anh chỉ có thể trợn mắt nhìn lại chúng, không ai nói một lời.
Rồi những đứa trẻ kia đồng loạt nở nụ cười giống hệt nhau, cùng một độ cong, cùng một tư thế, cùng một giọng điệu, như đang niệm chú gọi hồn:
“Chào thầy.”
Giờ anh nên nói gì đây?
Tạ Đức dứt khoát cầu cứu:
“455, ra cứu tôi với.”
“Bên… trái… có……”
Bên trái? Ở hàng ghế ngoài cùng bên trái có một đứa trẻ mục rữa nặng nhất, nhãn cầu rơi ra ngoài mặt, đang cười một cách quái dị nhìn anh.
Vậy nên ý 455 là gì?
Chỉ trong khoảnh khắc lóe lên, Tạ Đức hiểu ra.
Đứa trẻ này chính là “trùm nhóc” ở đây đúng không? Chỉ cần lấy lòng nó, anh sẽ còn cơ hội sống sót.
Chợt nhìn thấy một tia hy vọng, Tạ Đức bước đến, dùng giọng mà anh cho là thân thiện nhất để hỏi:
“Em tên là gì?”
“Vèo!” một tiếng, tất cả lũ quái vật bất ngờ đứng bật dậy, như muốn lao đến giết anh, đáng sợ cực kỳ.
Q.Q
Tạ Đức hơi sợ thật, nhưng anh tin chắc 455 sẽ không hại mình, nên không dám cử động.
Đứa trẻ kia ngẩng đầu lên nhìn anh, trên gương mặt mục rữa vẫn còn máu thịt cùng côn trùng bay loạn và gặm nhấm.
Tình huống có hơi lúng túng.
Tạ Đức bỗng phát hiện nó không có dây thanh quản hay miệng, không thể trả lời được. Haha, hay là nói đùa một câu cứu vãn tình hình?
“Tôi là 39.”
Người đàn ông xa cách, lạnh lùng kia cúi mắt nhìn đứa trẻ, chẳng hề có chút sợ hãi nào, dù xung quanh những kẻ đồng bọn kia đang nhao nhao muốn hành động, anh ta vẫn chỉ thờ ơ, độc địa chọc vào vết thương của cậu:
“Xin lỗi, tôi không biết cậu là một Draugr.”
Draugr là loài xác sống trong thần thoại Bắc Âu, do những kẻ tham lam hoặc mang oán khí sau khi chết biến thành. Chúng thường được miêu tả là những thi thể đang phân hủy.
Nói cách khác, Tạ Đức vừa rồi thật sự đã buông một trò đùa… địa ngục. Rõ ràng anh hoàn toàn không có khiếu hài hước.
Nhưng đứa trẻ lại cười. Cười rất kinh dị.
Nụ cười đó khiến tất cả những đứa trẻ mục rữa cũng đồng loạt bật cười theo.
“Đúng vậy, thưa thầy, thầy đoán đúng rồi, bọn em là một lũ Draugr.”
Chúng dùng cùng một kiểu phản kích độc địa để đáp lại người đàn ông.
“Nhưng mà, thưa thầy, bọn em cũng không ngờ, người đến dạy dỗ bọn em lại là một… ‘Haman’.”
Haman là một nhân vật trong Kinh Thánh, ngạo mạn, ngu xuẩn, và kết cục là bị treo cổ.
Ờm…
Tạ Đức nghe không hiểu, nhưng có vẻ như anh vừa thoát nạn?
455: “……Thật ra, tôi định nói, bên trái có một cái cửa, có thể chạy trốn.”