Tu viện là một loại hình tổ chức tôn giáo, thường dùng để cung cấp nơi tu hành, cầu nguyện và sinh hoạt cho các tín đồ tôn giáo như tu sĩ, nữ tu. Thường có nhà thờ – nơi trung tâm tổ chức các nghi lễ tôn giáo, cùng với các công trình như ký túc xá, nhà ăn, thư viện, phòng làm việc,... Ngoài ra, thông thường còn có vườn hoa hoặc sân trong để người tu hành dạo bộ và thiền định.
Đây là một tu viện rất tiêu chuẩn.
Khi Tạ Đức mở mắt, anh đang ngồi bên một chiếc bàn dài, xung quanh bàn đã có rất nhiều người, mỗi người một sắc thái biểu cảm khác nhau — có người hoảng loạn, có người bất lực, có người im lặng, cũng có người rất bình tĩnh.
Nhìn một lượt mà chẳng thể phân biệt nổi ai là người chơi mới, ai là người chơi cũ. Lần này số người tham gia khá đông, tổng cộng có 15 người.
Nhân vật chính ngồi đối diện anh, chống cằm mỉm cười với anh.
Cách hai người bên trái anh là Bội Vĩ, phía góc phải đối diện là Nhạc Hạ Mạt.
Tuy nhìn thấy nhân vật chính khiến anh có hơi khó chịu, nhưng đã vào phó bản thì sinh tử là trên hết, Tạ Đức tạm thời không bận tâm đến những thứ không quan trọng đó.
Anh bắt đầu quan sát xung quanh.
Khung cảnh mang đậm nét âm u đặc trưng của phó bản: ánh sáng lờ mờ, chỉ có vài cây nến trắng và đèn dầu thắp sáng. Kiến trúc rõ ràng theo phong cách châu Âu thời Trung Cổ, đây là một nhà thờ Công giáo điển hình có pha lẫn yếu tố Gothic, phía sau họ là cây thánh giá và tượng Đức Mẹ Maria nhỏ lệ.
Ngồi bên cạnh anh là một cô gái tóc xoăn trang điểm rất đậm, vẻ mặt vô cảm, môi tái nhợt, giọng trầm thấp:
“Nơi này đúng là quái dị thật đấy, đến mức khiến bệnh thấp khớp của tôi tái phát.”
Hả?
Sau đó, cô ấy quay sang mỉm cười nhẹ với Tạ Đức:
“Tôi tên là Ứng Lâm. Còn anh?”
“39.”
Vừa dứt lời, một người chơi kỳ cựu ngồi ở vị trí cao nhất đứng dậy, gõ tay lên bàn, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Đó là một người chơi mặc quân phục chiến đấu, rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước khi vào phó bản. Giọng anh ta lạnh lùng:
“Tôi tên là Trác Nhĩ Đặc. Tôi biết trong số này có rất nhiều người mới. Tôi cũng không ngờ phó bản lần này lại có nhiều người tham gia đến vậy. Để tránh hoang mang và rắc rối không cần thiết, tôi sẽ giới thiệu lại một lần. Đây không phải là bắt cóc, không phải là chương trình diễn.”
“Nhắc lại lần nữa, đây không phải bắt cóc, không phải diễn, đây là trò chơi phó bản, và có thể chết người.”
“Phó bản lần này cần nhiều người tham gia như vậy, có lẽ là một phó bản cần hợp tác tập thể. Tôi hy vọng mọi người có thể bình tĩnh hơn, hãy suy nghĩ nhiều một chút. Ngoài ra, tôi mắc chứng ‘dị ứng với sự ngu dốt’, nếu ai đó cứ rề rà không phân rõ thực hư, cho rằng đây là trò đùa, hoặc cứ khóc lóc mãi — thì biến khỏi đây. Đừng lượn lờ trước mặt tôi.”
“Nếu không, tôi sẽ giết.”
Nụ cười nơi khóe môi Trác Nhĩ Đặc lạnh đến mức khiến nhiều người chơi mới cảm thấy tuyệt vọng, những người vốn đang muốn khóc lập tức lạnh cả sống lưng.
Biểu cảm của các người chơi cũ thì mỗi người một vẻ.
Tạ Đức thấy Ngụy Nghiễn Trì vẫn giữ yên lặng, cúi đầu, chẳng rõ đang nghĩ gì.
Đinh một tiếng, hệ thống chính của phó bản cuối cùng cũng kích hoạt. Giọng nói vẫn tràn đầy ác ý như trước:
“Chào mừng các người chơi đến với Tu viện, tu viện là một nơi linh thiêng, mỗi người đều nên giữ lòng biết ơn. Thân phận của các bạn là tình nguyện viên tại tu viện. Hãy tận hưởng cuộc sống nơi đây nhé.”
“Ngoài ra, để giúp các bạn hiểu được ý nghĩa đích thực của sinh mệnh, phó bản này có mở dịch vụ đặc biệt — cứ mỗi 14 ngày sẽ được bắt đầu lại từ đầu. Nếu vào ngày thứ 14 chỉ còn một người sống sót, thì người đó sẽ mang theo toàn bộ ký ức để quay lại.”
Lời này vừa dứt, phần lớn người chơi rơi vào im lặng, không biết nên phản ứng ra sao.
Có người mạnh dạn hỏi:
“Ý là gì vậy? Ngày thứ 14 sẽ quay lại từ đầu? Chẳng lẽ chúng ta mãi mãi không thể thoát ra?”
Hệ thống không trả lời.
Người chơi bắt đầu xôn xao:
“Vậy nếu đến ngày cuối cùng, tất cả chúng ta đều sống sót thì sao? Chẳng lẽ ai cũng có thể mang ký ức quay lại từ đầu?”
“Đúng vậy, rốt cuộc chúng ta phải làm gì mới ra được?”
“Làm ơn cho tôi đi đi, tôi không thể ở lại chỗ này.”
“Cái này gọi là ép buộc mua bán đấy!”
Tiếng người ồn ào náo loạn, ngay cả người chơi cũ cũng có phần mù mờ, huống hồ là những người mới, vẫn còn chưa hiểu rõ tình cảnh của bản thân.
“Bộp” một tiếng, cánh cửa lớn mở ra, cắt ngang toàn bộ sự hỗn loạn trong giáo đường.
Bên ngoài bị mây đen bao phủ, một ông lão chậm rãi bước vào, theo sau là các tu sĩ và nữ tu mặc áo choàng đen dài.
Ông lão tóc đã bạc trắng, mắt đục ngầu, môi mím chặt thành một đường thẳng, trông như một món đồ cổ cố chấp và nghiêm khắc.
Ứng Lâm ghé sát tai 39 thì thầm:
“Chắc đây là NPC nhiệm vụ rồi, trông xấu ghê, nhưng mà cái cô nữ tu đứng cạnh nhìn cũng được đấy.”
Bình tĩnh vậy sao?
Tạ Đức hạ giọng:
“Cô là người chơi cũ à?”
“Không.” Ứng Lâm nhún vai, đôi mắt rõ ràng đang đeo lens nhìn anh chằm chằm:
“Nhưng tôi chơi nhiều game kinh dị rồi. Anh là người chơi cũ, đúng chứ?”
Tạ Đức không trả lời.
Ông lão chậm rãi bước đến trước mặt họ, mở miệng nói:
“Trong số các bạn có 15 người, chia làm 3 nhóm. Nhóm thứ nhất đi quản lý và dạy dỗ các trẻ mồ côi. Nhóm thứ hai chăm sóc người tàn tật và bệnh nhân. Nhóm thứ ba phát thức ăn cho những người nghèo đói không đủ cơm ăn.”
Nói xong nhiệm vụ, ông ta cứ thế rời đi, y như cách bước vào, để lại mấy tu sĩ và nữ tu đứng đó, gương mặt không hề biểu cảm, nhìn chằm chằm vào họ.
Ứng Lâm lại quay sang:
“39, hay là chúng ta cùng nhóm đi…”
Cô còn chưa nói hết câu thì Bội Vĩ đã chạy tới, từ trên xuống dưới đánh giá cô, rồi quay lưng để lại một cái ót ngầu lòi:
“Anh 39!”
Nhạc Hạ Mạt và Ngụy Nghiễn Trì thì không chen vào, dù sao họ cũng cần tìm manh mối ở các nhóm khác.
15 người chia thành 3 nhóm, mỗi nhóm 5 người.
Tạ Đức, Bội Vĩ, Ứng Lâm và hai người chơi mới không rõ danh tính cùng một nhóm, bốc trúng nhiệm vụ quản lý trẻ mồ côi.
Ngụy Nghiễn Trì lẫn vào nhóm phân phát thức ăn.
Nhạc Hạ Mạt thì lẫn vào nhóm chăm sóc bệnh nhân.
Phó bản này không cho họ quá nhiều thời gian để bàn bạc hay sắp xếp. Ngay khi phân nhóm xong, các tu sĩ và nữ tu đã vây quanh, miệng lặp đi lặp lại một câu:
“Xin mời đi theo chúng tôi.”
Trông hệt như những con rối bị điều khiển.
Họ đi ra ngoài. Quả nhiên, bên ngoài là phong cách Gothic của nhà thờ Công giáo, chỉ là đã vô cùng đổ nát. Dây thường xuân leo đầy tường tu viện, tầng tầng lớp lớp, nhưng bên trong thì đã héo úa.
Ứng Lâm đi đôi cao gót mảnh, cô gần như không lúc nào là không than phiền, đặc biệt rất thích nói chuyện với Tạ Đức, dù anh chẳng hề đáp lại.
“Tôi cảm thấy phó bản này đang nhắm vào tôi thật sự. Tại sao không kéo tôi vào lúc tôi mang giày thể thao chứ? Giờ đi cái đôi này, tôi chạy nổi không đây?”
Bội Vĩ cau mày, cắt lời cô:
“Cô đừng làm phiền anh 39.”
Câu nói ấy khiến Ứng Lâm buồn cười:
“Anh ấy còn chẳng nói gì kìa.”
Bội Vĩ vẫn lạnh lùng đáp:
“Thời gian cô nói chuyện, thà quan sát thêm chút manh mối thì hơn.”
Dứt lời, cô ta sải bước theo sát sau lưng 39.
Bằng hành động thể hiện rõ: cô ta là một người ủng hộ trung thành và xứng đáng.