Vô Hạn Đào Vong, Pháo Hôi Lột Xác Thành Mỹ Cường Thảm

Chương 59: Phó bản Tu viện

Trước Sau

break

Căn nhà mà Tạ Đức mới nhận được nằm ở một huyện nhỏ phía tây nam, điều kiện kinh tế có phần khởi sắc hơn so với huyện trước. Nơi này được chia làm khu mới và khu cũ, căn nhà tọa lạc ven sông trong khu cũ. Dân cư không đông, cây cối xanh tươi, nhịp sống cũng khá chậm rãi.

Khu vực này có khí hậu gió mùa cận nhiệt đới, mùa hè nóng nực, mùa đông ôn hòa, xuân thu thì tương đối mát mẻ.

Người ta vẫn thường nói, “mưa đêm núi Ba dâng đầy ao thu”, Tạ Đức vừa đến liền gặp ngay một trận mưa đêm dữ dội giữa mùa hè. Mưa quất khiến hàng liễu bên sông nghiêng ngả, cuốn sạch lớp bụi bặm và mỏi mệt của những ngày trước, cả thành phố như được phủ lên một tầng sương mỏng, ánh sáng sớm hòa quyện mờ ảo.

Một con mèo đen nhảy xuống từ thùng xe, lười biếng ngáp dài một cái. Trong ánh mắt kinh ngạc cùng tiếng xôn xao của mọi người, nó ung dung bước lên xe buýt, nhảy tọt lên một ghế trống ngồi xuống.

Tài xế quay đầu liếc nhìn, nói:

“Ê, hành khách này định đi đâu chơi đấy?”

Hành khách trên xe, người thì tò mò rút điện thoại quay phim, người thì rướn cổ nhìn.

Vài cô gái tiến lại vây quanh con mèo, vừa cười vừa đưa tay vuốt ve. Con mèo đen cũng nằm bẹp mặc cho họ vuốt ve, cuộn mình trên ghế, chẳng buồn nhúc nhích.

“Anh tài xế, anh nhận ra nó không? Nó có phải mèo nhà nuôi không? Biết cả ngồi xe nữa kìa!”

“Ngoan quá trời luôn.”

“Nó chẳng sợ người gì cả. Anh chở nó đi một chuyến đi.”

“Được thôi. Sắp chạy rồi đó nha.”

Xe buýt chạy được mấy trạm, có người xuống là lại tiến đến sờ nó một cái. Thật sự là một con mèo rất có linh tính.

Tài xế còn nghĩ, nếu nó cứ ở mãi trên xe thì đem về nhà nuôi cũng được. Đáng tiếc, khi xe đến đường Linh Khiên, con mèo đen ngẩng cao đầu, ưỡn ngực nhảy xuống, rồi chẳng mấy chốc biến mất khỏi tầm mắt.

Nó đi loanh quanh đánh hơi, canh đúng thời điểm rồi len lén đi theo một chàng trai đang cúi đầu nghịch điện thoại tiến vào khu chung cư, rồi vào luôn cả thang máy.

Chàng trai bấm nút thang máy mới phát hiện ra có con vật nhỏ đi theo mình. Con mèo đen đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào cậu ta.

“Ơ... mày, mày định lên tầng mấy vậy?”

Khâu Khuông đầu óc trống rỗng, vậy mà thật sự cứ bấm từng tầng một cho nó. Để nó tự xem có đúng chỗ không, nếu sai thì mèo sẽ tự quay về.

Cuối cùng đến tầng 16, con mèo hưng phấn thấy rõ, kêu gào sốt ruột, chạy đến dùng móng cào cửa.

Khâu Khuông cũng bước tới, giúp nó gõ cửa.

Không bao lâu, cửa mở ra.

“Ờm... cho hỏi... là mèo của anh à?” Giọng Khâu Khuông càng nói càng nhỏ, đôi mắt không biết phải nhìn đi đâu, bất giác cụp xuống.

Cảnh tượng mở cửa đúng là một cú đánh trí mạng.

Mở cửa là một người đàn ông tóc dài, màu bạc, rất cao, dáng người rất chuẩn, chỉ mặc đồ ở nhà ôm sát. Khâu Khuông chỉ cao tới ngực anh ta, ánh mắt vừa chạm liền thấy rõ phần cơ ngực rắn chắc, theo nhịp thở khẽ phập phồng, gợi cảm muốn xỉu. Mới chỉ liếc một cái, còn chưa kịp nhìn rõ mặt, cậu đã cúi đầu ngày càng thấp, nhìn chằm chằm xuống đất, mặt đỏ bừng như sắp cháy.

Mèo đen “meo” một tiếng, tủi thân cọ cọ vào bắp chân Tạ Đức.

“…Là mèo của tôi, cảm ơn nhé.”

Giọng anh ta cũng rất hay. Khâu Khuông cảm thấy mình không thể ở lại được nữa, ném lại một câu “không có gì” rồi xoay người bỏ chạy.

Chỉ còn lại Tạ Đức và mèo đen bốn mắt nhìn nhau.

Con mèo nhìn anh đầy trách móc.

Tạ Đức đóng cửa, nhấc nó lên bằng cách nắm da gáy, đưa lên ngang tầm mắt:

“Sao mày tìm được đến đây vậy?”

Mèo đen không biết nói, chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt vô tội.

“Không phải mày là yêu mèo đấy chứ?”

“Meo.”

Ánh mắt Tạ Đức dời xuống dưới.

“Vẫn là mèo đực.”

“Meo!”

Tạm thời dừng lại ở đây. Bên kia, Khâu Khuông quay về nhà với đầu óc vẫn còn mơ màng. Nhà cậu ở ngay trên tầng Tạ Đức.

Vì cứ nghĩ đến cơ ngực nên suýt nữa va cả vào người khác.

“Nhìn đường dùm cái!” Mẹ Khâu đấm cậu một cái, trách mắng: “Suốt ngày hồn vía lên mây, không biết đang nghĩ gì! Kêu đi mua rau chân vịt đâu rồi?”

“Rau chân vịt bán hết rồi.” Khâu Khuông cười gượng.

“Vậy là tay không về nhà? Không biết đổi sang cái khác à?”

“Đổi cái gì chứ?”

Mẹ Khâu nhìn cậu bằng ánh mắt như đang quan tâm một đứa trẻ thiểu năng, “Biến biến biến, nhìn thấy con là mẹ bực.”

Khâu Khuông vội nói: “Ê, mẹ! Con hỏi cái này, mẹ có biết dưới nhà mình có người mới chuyển đến không?”

“Biết chứ, 1602 còn mua riêng một chỗ đậu xe dưới tầng hầm đó, bán từ mấy hôm trước rồi. Chỉ có con là cả ngày sống trong thế giới riêng của mình, chẳng biết ra ngoài xem xét gì cả.”

“…Mẹ đừng nói nữa.”

Khâu Khuông chạy thẳng về phòng, lấy điện thoại tra lại nhóm cư dân. Tòa nhà này vì là căn hộ ven sông, lại nằm hơi xa trung tâm mà giá thì đắt, nên số hộ ở đây không nhiều, nhóm cư dân cũng chỉ có tầm sáu mươi người. Cậu tìm được thông tin chủ hộ căn 1602.

Chỉ là một avatar mặc định đơn giản, không có gì cả.

Khâu Khuông tiếc hùi hụi, cứ tưởng sẽ được xem ảnh cơ bắp.

Lúc này trong nhóm cư dân đang khá náo nhiệt, mọi người đang tag liên tục chủ nhà 1601.

Khâu Khuông nhớ ra, 1601 nằm đối diện 1602, là nhà của một gia đình ba người.

1501: “Nhà tầng trên làm sao vậy? Tối nào cũng xem phim ma? Ngày nào cũng hét, các người không thấy phiền à?”

1605: “Đúng rồi đó, mà rác để ngoài hành lang bao lâu rồi chưa dọn? Có bệnh hả?”

1406: “Tôi cũng muốn nói lâu rồi, các người có biết chăm con không vậy? Nhìn đứa nhỏ vàng vọt gầy gò, tôi nhìn mà xót.”

...

Mọi người cùng nhau công kích, vậy mà chủ hộ 1601 không hề lên tiếng, im lặng đến lạ lùng.

Sự im lặng ấy khiến Tạ Đức cảm thấy có chút kỳ quặc.

Anh cũng đã xem những tin nhắn trong nhóm cư dân. Lúc này, mèo đen vừa ăn xong một lon pate, đang nằm dài trong bồn tắm hưởng thụ sự chăm sóc của Tạ Đức.

455 vừa lướt nhật ký trò chuyện vừa nói: “Lạ thật, đâu phải lần đầu họ mắng 1601, nhưng trước kia chủ hộ vẫn hay nhắn lại mà? Một tháng nay thì mất liên lạc luôn.”

Tạ Đức vừa chải lông vừa thả trí tưởng tượng: “Cậu nói xem, có khi nào người ở đối diện là giả mạo? Thay thế cả gia đình đó luôn rồi.”

“Anh tưởng tượng phong phú quá đấy.”

“Cũng nhờ cậu cả.”

Cả hai chuyển sang đề tài khác.

“455, mèo đen này có thể lần theo khí tức mà tìm đến đây, vậy phòng thí nghiệm có tìm đến được không? Mà... rốt cuộc thứ này là cái gì?”

Mèo đen cụp tai, lại “meo” lên một tiếng.

Máy phiên dịch sinh vật chuyên nghiệp 455 lập tức bật chế độ: “Ồ, đúng như anh nghĩ đấy, nó là một con yêu mèo, lần theo khí tức của anh mà tìm đến. Còn phòng thí nghiệm chắc không tìm được đâu, vì hệ thống chính của phó bản này đã hoàn toàn phong tỏa khu vực này rồi.”

455 tò mò phân tích: “Lần đầu tiên tôi thấy yêu đấy, theo truyền thuyết yêu còn biết nói chuyện, biến thành người nữa cơ. Tôi đoán con này trí tuệ mới mở được một nửa, nó bám theo anh chỉ vì dương khí trên người anh rất mạnh, ở bên anh nó thấy thoải mái.”

“Ha, thôi được rồi.”

Đột nhiên, từ xa vang lên tiếng chuông.

Trong một nhà nguyện cổ kính từ lâu đã vọng lên âm thanh dàn đồng ca.

Âm vang buồn bã, kéo dài.

455 dừng lại một chút, nhìn về phía xa.

“730? Em sao vậy?”

730 đang nhìn chằm chằm vào một điểm trên mặt đất, rồi liếc qua 455, ném cho nó một mẩu thông tin.

“Phó bản tiếp theo tên là Tu viện.”

!

455 mừng rỡ reo lên: “Ê?! Cảm ơn nha! Em… em tại sao lại nói cho tôi biết? Em có phải là… cái người đó, cái mà tôi từng—”

Nó lắp bắp đến mức không nói nổi câu tử tế.

“Đừng hiểu lầm, đây chỉ là chút thiện ý tôi dành cho lần hợp tác sắp tới của chúng ta.”

“À, ừ, được rồi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc