Vô Hạn Đào Vong, Pháo Hôi Lột Xác Thành Mỹ Cường Thảm

Chương 58: Vở kịch sân khấu Trà Hoa Nữ

Trước Sau

break

Người qua lại tấp nập xung quanh, diễn viên trên sân khấu đang vào vị trí, ánh đèn hội tụ tập trung ánh nhìn, chiếc váy đỏ rực của nữ diễn viên như viên hồng ngọc lấp lánh được khảm trên nền sân khấu bằng gỗ sồi.

39 không nhận bó hoa hồng của anh ta, đôi mắt xanh đậm lạnh lẽo rời khỏi đóa hoa, nhìn thẳng vào khuôn mặt của anh, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy mỉa mai.

“Anh điên rồi à?”

Ngụy Nghiễn Trì ngồi xuống bên cạnh, hai người ngồi ở góc cuối cùng của hàng ghế cuối, vốn dĩ số người đến xem opera đã ít, mà chỗ ngồi ở hàng cuối lại xa, cũng không có ai ngồi gần.

“Không có.”

Ngụy Nghiễn Trì hơi nhíu mày, môi mang theo nụ cười bất đắc dĩ, ánh mắt lại dịu dàng và nghiêm túc, thẳng thắn nói:

“Từng lời tôi nói đều là thật lòng, từ tận đáy tim. Từ cái nhìn đầu tiên khi tôi gặp 39 cho đến những lần chạm mặt sau đó, tôi phát hiện bản thân không thể tự chủ, không thể không nhìn về phía anh, cũng không thể giữ được bình tĩnh. Tôi biết rõ mình đã say đắm trong đôi mắt ấy.”

“Lần này gặp lại trong thế giới thực, có lẽ là số phận thúc giục tôi bày tỏ tình cảm của mình.”

Một lời tỏ tình chân thành, lãng mạn.

Anh một lần nữa đưa đóa hoa hồng về phía 39, lần này, 39 nhận lấy, tuỳ tiện xoay nhẹ trong tay, như đang quan sát.

Opera sắp bắt đầu, ánh đèn trên đầu họ bắt đầu mờ dần, âm nhạc tráng lệ từ các loại nhạc cụ hoà tấu vang lên, lãng mạn đến mức như mang theo hương hoa hồng trong ánh trăng.

Ngụy Nghiễn Trì cảm thấy tim mình sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Chưa bao giờ anh căng thẳng đến vậy, cũng chưa từng không thể kiểm soát cảm xúc của mình như lúc này.

Sự hồi hộp xen lẫn phấn khích, niềm vui nở rộ lại đan xen với chút mong đợi và hụt hẫng, tất cả cuộn xoáy thành một mớ hỗn độn trong lòng.

Anh nhìn chăm chăm vào 39, lần đầu tiên cảm thấy khâm phục sự táo bạo của chính mình.

39 lạnh nhạt liếc nhìn anh một cái, rồi tiện tay ném luôn đóa hoa vào thùng rác, người ngả lười biếng trên ghế, hai chân bắt chéo, giọng điệu dửng dưng mà vẫn không thiếu phần châm chọc:

“Ngụy Nghiễn Trì, tôi muốn ói.”

“À… xin lỗi.”

Mọi thứ như vậy là rõ ràng, Ngụy Nghiễn Trì thở phào nhẹ nhõm.

Vở opera bắt đầu, biểu diễn là vở kinh điển Trà Hoa Nữ.

Kỹ thuật thanh nhạc xuất sắc của các nhạc công khiến những khúc Aria trở nên uyển chuyển, du dương.

Nữ diễn viên sáng rực như đoá trà hoa, ngây thơ mà nhiệt thành theo đuổi tình yêu, cất cao giọng đọc lời thoại:

“Em cũng yêu anh, Alfredo. Trước khi gặp anh, em nghĩ đời mình chỉ toàn niềm vui và sự trống rỗng. Nhưng từ lúc có anh, em mới biết thế nào là tình yêu thật sự. Anh chính là ánh mặt trời của cuộc đời em.”

Ngụy Nghiễn Trì mỉm cười tiếp lời:

“Thật ra tôi cũng có cảm giác tương tự…”

“Tôi thực sự muốn nôn.”

“…Xin lỗi.”

39 nghiêng đầu nhìn anh:

“Anh còn ở đây làm gì?”

“Vì vở opera còn chưa kết thúc.” Ngụy Nghiễn Trì khiến Tạ Đức không kịp phản ứng, không hề tỏ ra buồn bã vì bị từ chối, ngược lại còn hăng hái nói:

“Có người cho rằng kịch bản của Trà Hoa Nữ hơi lý tưởng hoá, một vài chi tiết sắp đặt quá trùng hợp. Nhưng tổng thể mà nói, thành tựu nghệ thuật của nó vẫn vượt xa những khuyết điểm đó.”

39 thoáng ngạc nhiên, hừ nhẹ một tiếng rồi lại nhìn lên sân khấu tiếp tục xem diễn.

Ngụy Nghiễn Trì bắt được nét ngạc nhiên đó, bình thản mở miệng, giọng mang theo chút vội vã muốn giải thích:

“39, tôi chỉ muốn nói rõ lòng mình. Việc anh từ chối tôi đã sớm đoán được. Về sau, mỗi lần tôi bày tỏ hay thể hiện thiện ý, anh có thể xem như tôi đang theo đuổi anh. Tôi chỉ là một người theo đuổi rất bình thường của anh. Nếu anh đồng ý, tôi sẵn lòng nghe theo mọi yêu cầu của anh.”

Không xem nổi nữa rồi!

Cố gắng mấy cũng không xem nổi nữa!

Tạ Đức nổi hết da gà, đứng phắt dậy quay người bỏ đi, không chút do dự.

“Ê! 39!”

Ngụy Nghiễn Trì muốn đuổi theo, nhưng cảm xúc vừa dâng lên liền bị anh đè nén lại. Bây giờ rõ ràng 39 không muốn thấy anh, nên anh chỉ có thể im lặng nhìn bóng lưng 39 khuất dần.

……

Nhân vật chính phát điên rồi, thật sự điên rồi!

Anh ta vừa nói cái quỷ gì thế?! Rốt cuộc anh ta định làm gì?!

Tạ Đức bước đi rất nhanh, mà khi cảm nhận được ánh mắt của nhân vật chính, anh còn đi nhanh hơn nữa. Không bao lâu sau đã biến mất trong cảnh đêm mênh mông, thoát ra khỏi dư âm âm nhạc, bước vào thế giới bê tông và thép của thành phố.

Hầu như thành phố lớn nào cũng được xây bên sông, thành phố này cũng không ngoại lệ. Một con sông lớn chạy từ tây sang đông, vài cây cầu bắc ngang hai bờ.

Hiện tại là thời điểm sôi động nhất của đêm thành phố.

Tạ Đức ngồi ở băng ghế dài nơi hẻo lánh ven sông, phóng tầm mắt về phía những ánh đèn đêm. Thực ra, từ lúc Ngụy Nghiễn Trì rút bó hoa hồng ra, anh đã bắt đầu nghi ngờ cuộc đời mình, não như bị vặn xoắn một vòng tám mươi nghìn dặm, suýt tưởng bản thân lạc vào thế giới của The Truman Show.

Vì chuyện này quá vô lý, quá kỳ dị!

Chắc chắn tối nay chỉ là một ảo giác thôi. Nếu không, thì là nhân vật chính bị ma nhập rồi, không thì không thể giải thích nổi hành vi của anh ta.

“Đinh”—tiếng thông báo tin nhắn vang lên.

Anh cúi đầu nhìn, phát hiện là… lại là nhân vật chính. Răng gần như nhức lên vì tức, mày nhăn đến không thể nhăn hơn nữa, cuối cùng mới nhấn mở.

 “39, tôi thật sự xin lỗi vì đã làm phiền tâm trạng của anh. Nếu anh thật sự không thể chấp nhận, thì hãy coi như tối nay chỉ là tôi nói nhảm một trận vậy.”

Anh đã nói nhảm ngay từ đầu rồi!

Tạ Đức cất điện thoại đi, tiếp tục ngồi đó hoài nghi cuộc sống.

Trước mắt là dòng sông rộng lặng lẽ và tráng lệ, đang nuôi dưỡng vùng đất này, mang theo cơn gió mát từ sông thổi qua, xoa dịu trái tim của người xa quê.

Thời gian có lẽ đã trôi qua được hơn nửa tiếng.

455 cuối cùng cũng quay lại, còn đang vui vẻ ngân nga:

 “ヾ(⌒∇⌒*)See You♪~ Tôi đánh thức biển khơi, đánh thức sa mạc, nơi nào cũng rực rỡ sắc màu... cùng nhau bay tới phía trước, cho dù cách 10,000 cây số… la la~”

Tạ Đức thở dài: “Quay lại rồi đấy à?”

“Ái chà! Chủ nhân, sao thế? Anh còn giận vụ hồi nãy à? Sao giọng khó chịu thế?”

“…455, cậu cũng chưa bao giờ nói nhân vật chính là gay cả.”

455 ngơ ra: “Hả?! Gì cơ?! Có chuyện gì vậy? Tôi bỏ lỡ cái gì rồi?!”

Tạ Đức bật tiếng chậc.

Sau một hồi Tạ Đức thuật lại tình hình, 455 như bị gió thổi tung lên, cuối cùng mới phát ra tiếng thét quen thuộc:

 “Khoan đã! Vậy là… anh cưa đổ được nhân vật chính rồi?! Trời đất! Chủ nhân, anh giỏi vậy từ khi nào?! Khi nào anh lén cưa đổ được người ta vậy?! Đỉnh thật đó! Nếu như 730 dễ cưa đổ thế này thì tốt quá rồi!”

“Tập trung vào vấn đề đi, 455.”

“Được rồi…” 455 vò đầu, lật lại cốt truyện đã xem đến mòn, cố tìm xem mình đã bỏ sót gì. “Truyện này gắn thẻ vô CP, nhân vật chính chưa từng rung động với ai cả, hơn nữa còn là kiểu điên khùng rất đáng sợ, sao tự nhiên lại tỏ tình với anh?”

“Thì mới bảo cậu phân tích giúp tôi đấy.”

455 trầm ngâm:

“Chủ nhân, thật ra được nhân vật chính yêu thích là có lợi cho chúng ta mà. Lúc đầu chẳng phải chúng ta cũng định ôm chân đại thần sao? Có thể lợi dụng anh ta vượt phó bản, lấy đạo cụ.”

Tạ Đức mặt không cảm xúc:

“Vậy khác gì đang chơi đùa với tình cảm của người ta?”

455: “Chứ không lẽ để cái kim bài này nằm đó không dùng à? Người khác còn chủ động chinh phục nhân vật chính cơ mà.”

Tạ Đức lại nhức đầu. 455 hoàn toàn không đưa ra được phương án nào có ích. Đáng tiếc là anh không mang thuốc lá theo, đành nén hết phiền muộn trong lòng.

“Thôi bỏ đi, coi như anh ta nói bậy nói bạ.”

455 tiếc đứt ruột:

“Trời ơi, đó là tình cảm của nhân vật chính đó! Tức là được đại thần che chở đó! Thật sự để yên vậy luôn sao?”

Tạ Đức nhún vai:

“Tôi không thích con trai, cũng không thèm đi lừa tình ai. 455, cuối cùng tôi cũng cảm thấy rõ ràng cậu chỉ là một cái hệ thống vô tri.”

“。◔‸◔。”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc