"Tiểu Viêm." Mạc Thiển bắt lấy tay của Tiểu Viêm, nhưng cuối cùng vẫn buông ra. Tiểu Viêm...mẹ có lỗi với con.
Ra khỏi Thiển Nhã, lúc lên xe, Mạc Minh Vọng đấm một cái lên bánh lái, khiến Tiểu Viêm giật mình.
Chết tiệt, cái gì gọi là cha không yêu mẹ, mẹ cũng không yêu cha? Cái gì gọi là miễn cưỡng ở cùng một chỗ với anh ta thì không hạnh phúc? Mẹ nó, anh ta có nói là không yêu cô ấy sao?
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Cô ấy còn nói là không yêu anh ta!
Có người gõ cửa kính xe, Mạc Minh Vọng vốn không để ý, nhưng tiếc rằng người kia lại có tính nhẫn nại. Mạc Minh Vọng nghiêng đầu, nhìn người đang miệt mài gõ cửa kính xe, không phải ai khác mà chính là Trang Nhã Khinh.
Quay cửa kính xe xuống, Mạc Minh Vọng không kiên nhẫn hỏi. "Có chuyện gì?" Bây giờ anh ta không thể nhìn người khác bằng sắc mặt tốt.
"Nếu anh nói hết ra những suy nghĩ trong, còn sử dụng hành động để biểu hiện, vậy thì toàn bộ sẽ đơn giản hơn rất nhiều." Không nên trách cô lén xem suy nghĩ trong lòng người khác, vì bạn thân, đây là chuyện bất đắc dĩ.
"Cô..." Cô biết tôi đang nghĩ gì sao?
"Đương nhiên biết. Nhỡ kỹ những điều tôi vừa nói, nói được, làm được, như vậy thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn." Nói xong, Trang Nhã Khinh lại đi vào Thiển Nhã. Hai người này thật ngang bướng, thật là. Nếu là cô, nhất định sẽ nói thẳng ra. Đáng tiếc, người đàn ông cô coi trọng không phải là của cô.
"Còn nữa, quan tâm Thiển Thiển nhiều một chút, những quan tâm mà anh dành cho cô ấy hoàn toàn không đủ, nếu không thì làm sao anh lại không phát hiện Thiển Thiển có chỗ không ổn." Cô vẫn nên hỗ trợ một chút, nếu không thì sợ là hai người này sẽ thật sự bỏ lỡ nhau.
Nếu không biết người mà Thiển Thiển yêu là Mạc Minh Vọng thì Trang Nhã Khinh thật sự không muốn để Thiển Thiển và Mạc Minh Vọng ở cùng một chỗ. Ở cùng với Bạch Ninh vẫn tốt hơn, Bạch Ninh nhất định sẽ chăm sóc chiếu cố Thiển Thiển cẩn thận, sẽ dồn hết tất cả tình yêu cho Thiển Thiển, nhưng Thiển Thiển lại không thích Bạch Ninh.
Nghĩ đến Cố Triệt tâm trạng lại không tốt, haiz, thôi, không thèm nghĩ nữa.
****
Trần Khải buồn bực, xe của mình hoàn toàn không chứa được nhiều người như vậy, anh ta làm sao biết nhiều người tới đón anh trai như vậy chứ.
Không có cách nào khác, anh ta phải xuống xe, cùng anh Vinh và hai người nữa lên một cái xe khác. Lần này anh trai lại không gọi anh ta ngồi cùng một chiếc xe, thật là.
Rất nhanh đã làm quen lẫn nhau. Người cao cao gầy gầy tên là Chu Cốc, mọi người gọi anh ta là Xương Cốt. Người hơi thấp một chút, gương mặt phúc hậu một chút kia tên là Trịnh Minh. Người phụ nữ kia tên là Hoa Tả Ngạn. Bạn gái của anh trai là Lâm Huyên.
Lần này anh trai trở về còn có mục đích khác, chính là đưa bạn gái về thăm nhà một chút, để chuẩn bị kết hôn. Lâm Huyên thuộc nhóm người để kết hôn, còn Hoa Tả Ngạn lại thuộc nhóm người để chơi đùa.
Nghe nói, Hoa Tả Ngạn là bà chủ của ba quán rượu, ở Yên Kinh có chút lai lịch, tất cả mọi người đều gọi cô ta là chị Hoa.
"Tiểu Khải, sao rồi, lần này chịu thua rồi sao?" Vương Tất Vinh trêu chọc nói. Phải biết rằng, A Sán rất thương Trần Khải. Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới, tình cảm anh em có thể tốt đến trình độ này.
Trần Khải không vui sờ vết thương còn chưa lành ở khóe miệng, nói. "Anh Vinh, đừng trêu em nữa."
"Được rồi, Tiểu Khải, em trai của A Sán chính là em trai của Vương Tất Vinh, yên tâm, anh trai nhất định sẽ đòi lại cho em."
"Vậy thì phải cảm ơn anh Vinh rồi."
"Khách khí với anh làm gì."
Bên này Trang Nhã Khinh cũng không để Thiển Thiển làm việc nữa, nhìn dáng vẻ của Thiển Thiển, về nhà nghỉ ngơi sẽ tốt hơn.
Sau khi rời đi.
Trang Nhã Khinh nhìn Bạch Ninh đang đăm chiêu nhìn ra cửa.
Lúc lên xe, Trang Nhã Khinh lại nhận được điện thoại của Dịch Nham. Nói là ông Dịch xuất viện, hy vọng Trang Nhã Khinh qua gặp một chút.
Trang Nhã Khinh đồng ý.
Sáng hôm sau, lúc Trang Nhã Khinh tỉnh dậy, nhìn đồng hồ, thì đã là mười giờ rồi. May mà Dịch Nham hẹn mười một giờ, mình tới vẫn kịp.
Đuổi tới bệnh viện, mọi thứ đã xong hết rồi, xem ra mình vẫn tới chậm một chút rồi.
"Thật xin lỗi, tôi tới trễ."
"Không phải, con tới rất đúng lúc. Nghe Tiểu Hổ nói là con cứu ta sao? Vậy thì phải cảm