"Không tin, mẹ trẻ như vậy." Mẹ cậu bé không xinh đẹp như thế, không tin.
"Hừ, không tin tôi sẽ gọi mẹ tôi đến đây. Nếu không phải mẹ tôi làm sao có thể đến đón tôi với cha tôi chứ?"
Dịch Nham lái xe đưa Trang Nhã Khinh đến bên này, rồi hai người mở cửa xe bước xuống.
"Dì Nhã Nhã, dì có thể đóng vai mẹ con một lần được không?" Tiểu Hổ tội nghiệp nhìn Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh mềm lòng nhìn cậu bé, thiếu chút nữa là đồng ý rồi.
"Tiểu Hổ, con học được cách gạt người khác ở đâu thế." Dịch Nham rất tức giận, xem ra chuyện này có chút khó khăn đối với một đứa trẻ như Tiểu Hổ. Nhưng tuyệt đối không được nói dối.
"Cha, con xin lỗi, nhưng mà...nhưng mà mấy bạn đó nói con không có mẹ dạy."
"Đi, dì Nhã Nhã và con đi qua đó giáo huấn bọn họ được không?"
"Được."
Trang Nhã Khinh nắm tay Tiểu Hổ đi qua đó. Từ xa đã thấy sắc mặt của ba đứa bé kia không được tốt lắm.
Dì xinh đẹp kia thật sự là mẹ của nó sao? Không thể nào, có một người mẹ xinh đẹp, còn trẻ tuổi như vậy.
Ba người muốn chuồn đi, bị Trang Nhã Khinh gọi lại.
"Ba đứa con nói con trai dì không có mẹ dạy đúng không? Là ai bịa đặt, dì còn sống rất tốt đó." Cô cũng không nói sai, con trai của cô có mẹ, cô cũng không nói Tiểu Hổ là con trai cô. Cô thật sự sống rất tốt. Cái này cũng không được coi là nói dối đúng không?
"Dì..."
"Là con nói. Rõ ràng con nghe thấy cha nó nói với thầy, nói từ nhỏ nó không có mẹ, để thầy gióa chiếu cố nó thêm một chút." Đứa bé đứng trước ngẩng đầu ưỡn ngực nói. Bé rõ ràng nghe được, bé không nói dối.
"Đây mới là bé ngoan, dì muốn các con có thể làm bạn với Tiểu Hổ, bạn ấy mới tới đây, không quen nhiều người lắm. Các con có đồng ý làm bạn với Tiểu Hổ không?"
"Được ạ, về sau cậu chính là bạn của bọn mình."
Cầm tay Tiểu Hổ, ra sức đong đưa hai cái.
"Được, chúng ta đi thôi."
"Vâng, mẹ." Tiểu Hổ ngoan ngoãn gọi Trang Nhã Khinh một tiếng 'mẹ'. Quay về phía Dịch Nham làm một cái