Vì Sống Sót Ta Cướp Đoạt Vai Chính Công

Chương 16

Trước Sau

break

Bí cảnh thí luyện lần này đệ tử từ kim đan kỳ trở xuống đều có thể tiến vào, nhưng đại khái không nhặt được thứ gì tốt, nếu là trước kia, Tiết Ngôn Hoài tất nhiên không muốn đi tham gia cái loại náo nhiệt này. Nhưng hôm nay thì khác, y biết, Phong Kỳ và Giang Ý Tự chính là kết bạn ở trong bí cảnh này, cũng là ở đây chiếm được truyền thừa của đại năng, bắt đầu con đường tu hành thành cường giả cả đời của hắn.

Tiết Ngôn Hoài tính toán trong lòng, không biết truyền thừa này chỉ nhân vật chính được độc chiếm, hay là y cũng có thể từ đó chia một chén canh.

Nếu như có thể trực tiếp đoạt đi, tu vi so với kiếp trước có thể tiến thêm một tầng hay không, Phong Kỳ không làm gì được y, cũng không cần phải tiếp tục bước lên kết cục chết thảm.

Vừa hạ quyết định, Tiết Ngôn Hoài càng muốn có quan hệ tốt với Phong Kỳ trước khi vào bí cảnh.

Y vốn có thể lợi dụng thân phận đệ tử Thanh Diễn khiến Phong Kỳ dọn ra khỏi phòng chứa củi có cuộc sống tốt hơn một chút, nhưng lại ghi hận hắn cả ngày không nói với mình được mấy câu tốt lành, dứt khoát để cho hắn chịu nhiều đau khổ một chút. Đến phòng chứa củi, mới làm bộ làm tịch quan tâm: “Phong sư đệ hôm nay có bị đám đệ tử kia khi dễ không?”

Phong Kỳ mới dọn dẹp đại điện trở về, nghe lời nói: “Nhờ có sư huynh chăm sóc, gần đây phế vật tới tìm phiền toái ít đi rất nhiều.

Hẳn là lần đó y lấy thân ra chống đỡ, khiến những đệ tử kia cho rằng hai người quen biết, không dám đến khi nhục Phong Kỳ nữa. Tiết Ngôn Hoài híp hai mắt lại, trong lòng không vui, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ai nói thế.”

“Sư huynh hôm nay ngược lại rất rảnh rỗi.”

Quần áo Phong Kỳ bẩn thỉu vô cùng, lại nhiễm mùi rơm khô, Tiết Ngôn Hoài ngày thường thích sạch sẽ nhất, tự nhiên không muốn bị nhiễm uế vật, lùi một bước, nhíu mày nói: “Vừa bẩn vừa thối.”

Phong Kỳ từng bước một dồn y vào sâu trong phòng chưa củi, thưởng thức Tiết Ngôn Hoài vừa ghét bỏ vừa cố nén thân thể cứng ngắc không dựa vào tường gạch: “Ngươi cảm thấy bẩn, vậy cũng đừng tới tìm ta, chính mình nhất định phải tới, còn ngại này ngại kia?”

Tiết Ngôn Hoài thật sự khó có thể nhẫn nại, trong miệng niệm quyết, vì Phong Kỳ thi triển một đạo Thanh Khiết Chú, lúc này mới hơi thả lỏng thân thể, vẫn là không có lời tốt, mắng: “Ngươi không thể giữ cho bản thân sạch sẽ một chút được hay sao hả!”

Phong Kỳ cảm thấy buồn cười, trong miệng không chút lưu tình: “Nói như ngươi thì nhẹ nhàng quá, Tiết sư huynh, ta ở chỗ này không có tôi tớ mỗi ngày lấy nước nóng cho ta, không có mấy bộ quần áo để mà thay, ngay cả Thanh Khiết Chú cũng không học, làm sao sạch sẽ được đây?”

Tiết Ngôn Hoài ngạc nhiên nói: “Thuật pháp cơ bản như vậy, ngươi lại không biết?”

“Không biết,” Phong Kỳ nói, “Ai dạy cho ta?”

Ai có thể nghĩ đến, người đứng đầu Tu chân giới trăm năm sau, lúc này chỉ có thể làm một đứa nhóc ngốc ở phòng chứa củi, ngay cả Thanh Khiết Chú cũng không biết. Tiết Ngôn Hoài ho một tiếng, nói: “Cởi áo khoác ra.”

Phong Kỳ: “Ngươi lại muốn làm gì?”

Tiết Ngôn Hoài buồn bực nói: “Nơi này quá bẩn, lót cho ta! Ta dạy ngươi.”

“. . . Phiền toái,” Phong Kỳ liếc mắt nhìn Tiết Ngôn Hoài, ngoài miệng không buông tha người, lại vẫn cởi áo ngoài, vì y lót trên mặt đất phòng chứa củi, “Đã được chưa?”

Tiết Ngôn Hoài chậm rãi ngồi xuống, cẩn thận từng li từng tí không để vạt áo rơi xuống đất, Phong Kỳ ngược lại không chú ý nhiều như vậy, đặt chân xuống đã tùy ý dựa vào một đống củi bên cạnh, nội y mới vừa sạch sẽ đã nhuộm một tầng bụi gỗ.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc