Không biết dược lực khi nào mới có tác dụng, mỗi một giây y ở tại Nhai Vọng Điện đều biến thành dày vò. Tạ Tiêu hôm nay lại hết lần này tới lần khác không giống như thường ngày uống trà xong thì lệnh cho y lui ra, mà là để chén trà xuống, hỏi: “Ngươi cấm túc suốt một tháng này, đã nhận thức được sai lầm hay chưa?”
Tiết Ngôn Hoài nơm nớp lo sợ, len lén quan sát biểu tình của Tạ Tiêu, đáp: “Đệ tử biết sai.”
Khuôn mặt của Tạ Tiêu lạnh lùng, lông mày sắc bén, lời nói ra lại rất bình thường: “Sai ở chỗ nào?”
Tiết Ngôn Hoài: “. . .”
Phạm quá nhiều sai lầm, y đã sớm quên sạch lý do vì sao lại bị cấm túc rồi.
Trong lúc tâm tư hỗn loạn, Tiết Ngôn Hoài nói: “Ngày xưa sai lầm của đệ tử thật sự quá nhiều, những ngày này đã cảnh tỉnh chính mình, chắc chắn nghe theo sư tôn dạy bảo, không tái phạm lại sai lầm trước kia.”
Y đáp đến đầu trâu không đúng miệng ngựa, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lãnh đạm của Tạ Tiêu, không đợi Tạ Tiêu hỏi lại, sợ dược hiệu phát tác, lại vội nói: “Sư tôn, bài tập hôm nay của đệ tử vẫn chưa làm xong, xin được rời đi trước, đợi luyện Phù Thủy Kiếm Quyết thức thứ ba cho tốt, lại đến thỉnh giáo sư tôn —”
Dứt lời, hoảng hốt chạy bừa rời khỏi Nhai Vọng điện, không dám quay đầu lại.
Y đã dành rất nhiều năm tháng của mình cho Tạ Tiêu rồi, bây giờ hồi tưởng lại, phần lớn là không chịu nổi.
Tạ Tiêu trời sinh tính tình lạnh như băng, kiệt ngạo bất tuân, đối đãi với y, đối đãi với người khác vẫn luôn là bộ dạng không thèm để ý, Tiết Ngôn Hoài dĩ vãng yêu hắn bao nhiêu, cũng hận hắn bấy nhiêu.
Y muốn triệt để đảo lộn tính tình lạnh như băng này của Tạ Tiêu, vì thế tìm tới cổ trùng mãnh liệt nhất ở Thượng Miêu Cương, trói buộc chính mình cùng với Tạ Tiêu, khiến cho Tạ Tiêu bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn, rồi lại mỗi lần bởi vì hắn ở trong điện một mình tĩnh tâm cố nén mà tức giận.
Tình cổ cách nhau càng gần, hiệu lực càng mạnh, y cố ý tới gần Tạ Tiêu, ép cho tình cổ của hắn phát tác, đặt mình trên mặt tường, dùng phương thức thô bạo mà lạnh lẽo nhất phát tiết trong thân thể của mình. Y bị ȶᏂασ đến phát đau, cả cơ thể như nhũn ra, quay đầu muốn hôn Tạ Tiêu, lại bị bẻ cằm đè xuống mặt đất, con cặ© dưới thân ra vào càng ngày càng hung mãnh.
Nghĩ tới đây, Tạ Tiêu chính là vào lúc đó, từ những ngày tháng nhục nhã đó mà cực kỳ hận mình.
Cũng may kiếp này, Tiết Ngôn Hoài không hề có ý định trêu chọc Tạ Tiêu, quan hệ của hai người dừng lại ở tình sư đồ, đó là kết cục không thể tốt hơn.
Tiết Ngôn Hoài một lòng một dạ toàn bộ đặt ở trên người Phong Kỳ, qua một tháng nữa chính là nội dung quan trọng đầu tiên trong sách — Giang Ý Tự và Phong Kỳ lần đầu tiên gặp gỡ ở bí cảnh thí luyện.
Trong nguyên tác, Phong Kỳ được Giang Ý Tự cứu từ tay mấy gã đệ tử trong lúc đang bị khi dễ, từ đó đối với hắn cảm kích rồi dần dần lên tới ái mộ, sau đó lại nguyện ý vì Giang Ý Tự một thân xông vào biển lửa, được tác giả khâm điểm là công tốt nhất trong Kiếm Tiêu.
Tiết Ngôn Hoài tự nhiên không thể để cho nội dung vở kịch phát triển như vậy được, nếu còn để Phong Kỳ và Giang Ý Tự quen biết, không phải là y lại đi trên con đường cũ kiếp trước, cuối cùng khó thoát khỏi cái chết hay sao.