Vì Sống Sót Ta Cướp Đoạt Vai Chính Công

Chương 14

Trước Sau

break

Phong Kỳ nhìn y một hồi lâu, cuối cùng cười ha hả một tiếng.

Hắn rút ngón tay ra, véo gương mặt nóng bỏng ôn nhu của Tiết Ngôn Hoài, chậm rãi nói: “Tuy rằng ta không biết Tiết sư huynh rốt cuộc có mục đích gì, nhưng ngươi đã chủ động đến đây, nếu ta không phản ứng, chẳng phải lãng phí một phen khổ tâm của Tiết sư huynh hay sao?”

Tiết Ngôn Hoài vẫn dịu dàng như trước: “Sư đệ nói cái gì, sao ta nghe không hiểu?”

Phong Kỳ cười ra tiếng, ngón tay dùng sức.

Trong lòng hắn biết rõ ràng, rồi lại thuận lý thành chương tiếp tục diễn vở kịch này cho xong.

Tiết Ngôn Hoài trở lại trong phòng, bởi vì vừa mới đối thoại cùng với Phong Kỳ, mới nhớ tới người ra lệnh cấm túc cho mình, lại nên ngày ngày đi kính trà cho Tạ Tiêu mới phải.

Những lúc này, cũng dần dần nhớ tới một chút chuyện trước kia — nếu nhớ không lầm, hôm nay chính là ngày mà mối quan hệ sư đồ bên ngoài của y và Tạ Tiêu lần đầu tiên tan rã trong không vui, cũng là lần đầu tiên y chân chính chọc cho Tạ Tiêu tức giận.

Lúc y kính trà cho Tạ Tiêu, cả gan lớn mật bỏ thuốc kích tình vào trong nước trà.

Chuyện này tự nhiên là bị Tạ Tiêu phát hiện, chén trà bị đánh đổ trên mặt đất, y thì phải đến Giới Luật đường lĩnh trọn vẹn ba mươi giới tiên, đến Tư Quá Nhai diện bích nửa năm.

Y không dám lặp lại chuyện trong quá khứ, cũng không dám có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào đối với Tạ Tiêu nữa, thành thật bưng nước trà, trước khi đưa lên mới nhớ tới — tình dược là do y nhờ cậy một vị đệ tử, đã sớm hạ xuống đáy chén!

Tạ Tiêu đã nhận lấy chén trà từ trong tay của y, sắc mặt Tiết Ngôn Hoài trắng bệch, thân thể cứng ngắc, không biết nên ngăn cản như thế nào, trơ mắt nhìn chén trà cách Tạ Tiêu càng gần.

Tình cảnh kiếp trước rõ mồn một trước mắt, Tiết Ngôn Hoài vừa nhớ tới giới tiên đau đớn đã thấy tê dại cả người, mồ hôi lạnh của y toát ra, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong nháy mắt tiếp theo chính là Tạ Tiêu phát hiện trong chén bị bỏ thuốc, tiện đà ném vỡ chén trà, y sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.

Trong phòng quá mức yên tĩnh, tất cả âm thanh đều bị phóng đại gấp trăm lần, bao gồm cả tiếng tim đập nặng như trống. Y hoảng loạn không thôi, hai chân như nhũn ra, trong cổ họng khô khốc, làm tốt tư tưởng chuẩn bị nhận phạt, thậm chí ngay cả tiếng thở dốc cũng không khỏi dồn dập lên —

Một khắc cuối cùng, suy nghĩ trong đầu của y đều là, nếu như hiện tại ngay lập tức xin lỗi, có phải sẽ không cần lĩnh nhiều giới roi đến vậy hay không?

Chén trà đã tới bên môi, động tác trên tay Tạ Tiêu dừng lại, tim Tiết Ngôn Hoài cũng trượt một nhịp, đang muốn quỳ xuống đất thừa nhận sai lầm, đã thấy sắc mặt Tạ Tiêu bình thản, hơi cụp mắt, uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén.

Tạ Tiêu thế mà lại uống hết nước trà rồi.

Lúc này đến phiên Tiết Ngôn Hoài dại ra.

Chuyện gì xảy ra vậy, y không bỏ thuốc à? Cái chén kia là do y cố ý dặn dò, bỏ ra số tiền lớn để mua chuộc tôi tớ ngày hôm nay, ngay cả hoa văn trên chén cũng giống y như đúc kiếp trước.

Đến tột cùng là sai ở chỗ nào?

Y nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương nhìn về phía Tạ Tiêu.

Nếu nhớ không lầm, đây là tình dược do y tìm mua ở chợ đen rất lâu mới có được, mặc dù không màu không vị, nhưng dược lực rất mạnh. Nghe nói chỉ cần lượng nhỏ bằng một cái móng tay đã có thể làm cho đại hán cao tám thước đánh mất chính mình, y vì để bảo đảm người có tu vi cấp bậc như Tạ Tiêu cũng có tác dụng, cố ý ra lệnh cho đệ tử hạ trọn một bao.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc