Hắn nhướng mày, buông tha cho Tiết Ngôn Hoài, một lần nữa dời lên vị trí ba tấc dưới xương sườn, hỏi: “Lời ngươi nói là thật sao?”
Tiếng thở dốc của Tiết Ngôn Hoài đã có chút dồn dập, nghe thấy lời nói của hắn mềm nhũn, cho rằng Phong Kỳ tin lời mình nói, vội nói: “Đương nhiên là thật! Ta. . . ta chỉ là lúc trước nhất thời sốt ruột, mới hung dữ với ngươi như vậy. . . ngươi mau giúp ta thoát ra đi. . .”
Một dòng nước ấm chảy qua huyệt đạo, bầu ngực Tiết Ngôn Hoài cứng lại, sau đó trùng trùng điệp điệp, kinh mạch lưu chuyển, một lần nữa nắm giữ quyền khống chế thân thể.
Tiết Ngôn Hoài chống người lên, đang muốn khép lại quần áo tản ra, cánh tay lại bị Phong Kỳ nắm lấy, hỏi: “Không phải nói thích ta sao?”
Tiết Ngôn Hoài: “. . . Vậy thì sao?”
Phong Kỳ: “Ngươi đối với người mình thích, cứ biểu hiện như vậy?”
Chân mày Tiết Ngôn Hoài căng thẳng, tên Phong Kỳ vô liêm sỉ này. . .”
“Vậy ngươi còn muốn thế nào?”
Phong Kỳ nói: “Nghe nói Tiết sư huynh theo đuổi Thanh Diễn chân nhân, vốn chỉ cần vào ban ngày dâng trà với sư tôn, ngươi lại một ngày ba lần muốn vào Nhai Vọng Điện, mỹ danh là kính ái sư tôn, hận không thể tùy thị bên cạnh. Sao đến phiên ta, chỉ có một câu nói đơn giản như vậy, lại không có biểu hiện gì khác nữa?”
. . .
Lần này Tiết Ngôn Hoài đã hiểu, Phong Kỳ căn bản là đang đùa giỡn mình, từ đầu tới cuối cũng không tin vào lời nói yêu thích của mình lúc nãy.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, y cũng không có ý định cứ như vậy mà buông tha, cái người tên Phong Kỳ có chiến lực đứng hàng cao nhất ngang với Tạ Tiêu này nếu như không đứng ở bên phía y, vậy chắc chắn phải bước vào con đường chết y như trong sách.
Y nói: “Đó là trước kia, ta bây giờ đối với Thanh Diễn chân nhân không có ý gì khác, chắc chắn sẽ chẳng còn không có mặt mũi như vậy nữa.”
Tiết Ngôn Hoài hắng giọng, một lát sau, lại nói: “Ngươi không tin người mà ta luyến mộ là ngươi sao?”
Ý cười treo trên mặt Phong Kỳ rét run, hai mắt lại cực kỳ trầm tĩnh nhìn y, thậm chí mang theo chút châm chọc.
“Ngươi có còn nhớ hay không, ta mới vừa nói với ngươi, thân thể của ta còn có một chỗ khác với người thường?”
“Vậy thì sao?”
Tiết Ngôn Hoài: “Nếu ta cho ngươi xem, cũng nên tin chứ?”
Phong Kỳ cảm thấy buồn cười: “Dựa vào cái gì ngươi để cho ta nhìn thân thể của ngươi thì ta sẽ tin tưởng ngươi thích ta?”
Tiết Ngôn Hoài lẳng lặng nhìn hắn, mím môi nói: “Nếu như. . . ta thật sự có, đồ của nữ tử thì sao?”
Phong Kỳ: “Vậy thì liên quan gì đến ta?”
Cái người này sao mà không ăn dầu ăn muối gì cả thế, Tiết Ngôn Hoài âm thầm nổi giận, nắm lấy ngón tay của hắn, thanh âm thân mật, nói: “Ta chỉ định cho người yêu thích xem, ngay cả Thanh Diễn chân nhân cũng chưa từng thấy qua. . . Cái này còn không tính sao?”
Phong Kỳ nói: “Cho nên, đến tột cùng là nơi nào?”
Tiết Ngôn Hoài nghiêng người lại gần, gằn từng chữ: “Đương nhiên, là. . . chỗ mà nữ tử có, nam tử không có.”
Phong Kỳ thẳng thắn hỏi: “Tiết Ngôn Hoài, rốt cuộc thì ngươi còn muốn giở trò gì nữa?”
Ánh mắt của Tiết Ngôn Hoài không chút sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, nói: “Tâm duyệt ngươi, còn muốn trò gì nữa?”
Trước kia y vì theo đuổi Tạ Tiêu, từ thoại bản trên phố học được không ít ngôn ngữ ái tình, mặc dù quên mất cũng bảy tám phần, thời khắc mấu chốt cũng có thể dùng tới một hai chiêu.