Phong Kỳ nói: “Ta chỉ biết nữ tử mới có hai bầu ngực như vậy, chẳng lẽ ngươi là nữ giả nam trang, cố ý trà trộn vào Vân Hàm tông?”
“Những năm gần đây Vân Hàm Tông hàng năm thu nữ đệ tử còn nhiều hơn so với nam đệ tử, ta có cần phải tự tìm phiền toái như thế không?”
Phong Kỳ: “Ngươi có sở thích không muốn cho người khác biết?”
Tiết Ngôn Hoài trong lòng tự nhắc nhở chính mình, nhất định phải nhịn xuống xúc động muốn mắng chửi người, y nhắm hai mắt, rồi lại mở ra, thẳng tắp đối mặt với Phong Kỳ: “Thân thể của ta không giống với người thường.”
“Chính là bộ ngực không tầm thường so với nam tử khác này sao?”
“Ngoại trừ nơi này, còn có một chỗ, ngươi có muốn xem hay không?”
Phong Kỳ: “Ngươi đang gạt ta?”
Cái tên Phong Kỳ này. . .đang suy nghĩ cái gì đó, hai mắt Tiết Ngôn Hoài trợn tròn, bất đắc dĩ nói: “Ta hiện tại còn chẳng thể cử động được, còn có thể hại ngươi thế nào đây?”
Phong Kỳ nói: “Ngươi quỷ kế đa đoan, nhiều lần muốn hãm hại ta vào chỗ chết, ta làm sao tin ngươi được?”
“Ta chẳng qua là. . .” Tiết Ngôn Hoài nói tới một nửa, lại không biết nên giải thích như thế nào, dứt khoát theo suy nghĩ vừa rồi, cố ý hỏi: “Ngươi có biết, ngày đó vì sao ta đột nhiên tìm tới ngươi không?”
“Do ngươi rảnh quá.”
Tiết Ngôn Hoài nổi giận: “Đương nhiên là không phải,” Y gắng hết sức bình phục tâm tình, mặt mày hơi rũ xuống, làm bộ thuần phục, nói, “Là bởi vì. . . vào lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, trong lòng đã yêu thích, thế nhưng ngươi không hiểu tình ý, lúc này mới muốn cứng rắn.”
Thật lâu không được đáp lại, Tiết Ngôn Hoài nhíu lại mi tâm, giương mắt liếc nhìn, chỉ thấy Phong Kỳ lạnh lùng nhìn hắn, trào phúng cười nói: “Đại đệ tử của Thanh Diễn chân nhân, ngay cả nói dối cũng thuận miệng như thế sao?”
Suy nghĩ của Tiết Ngôn Hoài bị vạch trần, lại không chút sợ hãi, ngược lại tiếp tục thuận theo lời nói: “Sao ngươi biết ta có đang nói dối hay không?”
Ngón tay Phong Kỳ hơi dùng lực, ấn ngực y đến phát đau: “Ai cũng biết, đại đệ tử Tiết Ngôn Hoài của Thanh Diễn chân nhân, đối với chân nhân ôm tâm tư vượt qua tình sư đồ, lại chưa bao giờ được đáp lại.”
Tiết Ngôn Hoài không phủ nhận: “Phải, đúng là trước đây ta ôm suy nghĩ không nên có với sư tôn, nhưng ngươi cũng nói rồi đấy, lâu như vậy rồi ta cũng không được đáp lại, còn không thể đi thích người mới sao?”
Trong mắt Phong Kỳ vẫn là vẻ mặt khinh thường kia, ngón tay nghiền qua gò ngực đỏ tươi bị gió lạnh xâm nhập mà cứng lên, nói: “Ngươi lại định đùa giỡn cái gì nữa đây?”
Thân thể của Tiết Ngôn Hoài vốn rất mẫn cảm, từ nhỏ Phong Kỳ lúc ở nhà đã luôn bị mẹ kế sai khiến, bàn tay mang theo một tầng vết chai rất mỏng, chỉ nhẹ nhàng mài một cái, đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho y rêи ɾỉ ra tiếng, hai núm ti cũng càng ngày càng cứng rắn.
“Ta nếu thật sự. . . ừm, muốn hại ngươi, vậy cần gì phiền toái như vậy, lại tắm rửa sạch sẽ cho ngươi, lại nhiều lần tới phòng chứa củi này tìm ngươi, mới vừa rồi, còn. . . xả thân cứu ngươi, ưm, đừng, đừng ấn. . .”
Phong Kỳ tự nhiên là không tin, nhưng cũng cảm thấy cái người này lần lượt tới tìm hắn chắc chắn có ý đồ khác, tầm mắt dời về một bên ngực bị mình chà đạp cho sưng đỏ lên, ở giữa bộ ngực trắng nõn cực kỳ chói mắt, nhẹ nhàng bóp một cái, cả người Tiết Ngôn Hoài liền không tự giác được mà run rẩy, cổ họng kêu ra từng đợt rêи ɾỉ đứt đoạn. . .