Tiết Ngôn Hoài cắn răng: “Phong Kỳ! Ta là đệ tử của Thanh Diễn chân nhân, ngươi muốn làm gì ta!”
“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi,” Phong Kỳ nói, “Ta chỉ muốn cho ngươi một bài học, để ngươi biết, đừng đến gây phiền toái cho ta nữa.”
Cảm nhận được bàn tay trên cổ dùng sức siết chặt, Tiết Ngôn Hoài lúc này mới hoảng hốt. Ở trong Kiếm Tiêu, cái người tên Phong Kỳ này, trên mặt ôn hòa, thủ đoạn lại cực kỳ tàn nhẫn, người rơi vào trong tay hắn hơn phân nửa không có kết cục tốt đẹp gì, hiện giờ tu vi của hắn mặc dù thấp, cũng không thể bảo đảm lúc tức giận sẽ làm ra chuyện gì.
Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu, y gần như không có lựa chọn mở miệng hô lên: “Cho dù ngươi muốn trả thù ta, thừa lúc người gặp khó khăn thì tính là bản lĩnh gì!”
“Ngươi lúc trước đối với ta cũng không tính là thừa lúc người gặp khó khăn à?”
“Huống chi bây giờ vì cứu ngươi mà ta không thể nhúc nhích, ngươi cứ đối xử với ta như vậy,” Y hết sức trấn an Phong Kỳ, “Không bằng như thế này, cho dù muốn trả thù, ngươi chờ ta khôi phục công lực đã, chúng ta đánh một trận, ngươi thắng, ta sẽ không đến gây phiền toái cho ngươi nữa, được không?”
Động tác của Phong Kỳ hơi dừng lại, tựa hồ đang tự hỏi tính khả thi từ những lời này của Tiết Ngôn Hoài. . .
Có lẽ là do vừa rồi thay hắn ngăn cản thế công, bất kể mục đích là gì, cũng coi như đã cứu được hắn, Phong Kỳ suy nghĩ thêm một chút, đồng ý với lời này.
Hắn buông bàn tay đang bóp cổ Tiết Ngôn Hoài ra, người sau liền khống chế không được mà ho khan, trên cần cổ trắng nõn để lại vài dấu ngón tay đỏ thẫm.
Tiết Ngôn Hoài dứt khoát nói: “Ngươi. . . ngươi giúp ta khôi phục. . .”
Phong Kỳ nhíu mày: “Làm như thế nào?”
“Xương sườn, dưới ba tấc, có một huyệt vị. . .” Y nói, “Ngươi dùng một tia linh lưu truyền tới chỗ đó, ta sẽ có thể khôi phục.”
Phong Kỳ cách quần áo sờ soạng hai cái, lại không thể tìm được vị trí chính xác, Tiết Ngôn Hoài chỉ huy nói: “Phía dưới, phía dưới một chút, bên trái. . .”
Phong Kỳ thật sự không kiên nhẫn, hai ba cái kéo vạt áo của y ra, đang muốn cởi xuống, lại nhìn thấy phần được che đậy dưới lớp qquần áo của Tiết Ngôn Hoài, khác với nam tử bình thường, hai ngực mềm mại hơi hơi phồng lên.
Tiết Ngôn Hoài không phát hiện có gì không đúng, thúc giục nói: “Ngươi nhanh một chút xem nào!”
Phong Kỳ rời mắt khỏi chỗ đó, hai ngón tay cùng giơ lên, dời xuống dưới xương sườn, ngón tay ấm áp dừng lại: “Ở đây sao?”
“Đúng rồi, ngươi rót linh lưu vào chỗ đó. . .”
Phong Kỳ thật lâu không nhúc nhích, cho đến khi Tiết Ngôn Hoài thúc giục lần nữa, mới nói: “Ta vẫn cảm thấy, không thể dễ dàng buông tha ngươi như vậy được — một cước mà lúc trước ngươi đá ta kia, tính thế nào đây?”
Tiết Ngôn Hoài vội la lên: “Còn có thể tính thế nào nữa, cho ngươi đá trả một cước trở về còn không được sao?”
“Ngươi nghĩ đơn giản quá nhỉ,” Phong Kỳ nói, “Giúp ngươi thì cũng được thôi. . .”
Ngón tay của hắn hơi di chuyển lên trên, ấn dọc theo ngực Tiết Ngôn Hoài, cảm thụ xúc giác mềm mại truyền đến từ dưới ngón tay, hỏi: “Ngươi trước tiên nói cho ta biết, đây là cái gì?”
Tiết Ngôn Hoài không nghĩ tới Phong Kỳ sẽ cảm thấy hứng thú với thân thể song tính này của mình, y vốn là vì thu phục Phong Kỳ, phòng ngừa hắn liên thủ cùng Giang Ý Tự hãm hại mình vào cõi chết, trong lòng chợt dâng lên một ý niệm, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Phong Kỳ, cất giọng nói: “Ngươi nhìn không ra?”