Nửa tháng không gặp, vết xanh tím trên người Phong Kỳ chẳng thấy ít đi, trái lại so với ngày đó còn nhiều hơn, nghĩ đến chuyện hôm nay đối với Phong Kỳ mà nói, là chuyện không thể bình thường hơn.
Hắn đánh không lại những đệ tử này, lại bướng bỉnh đến tàn nhẫn, một đôi mắt hung ác như chó săn, theo dõi người ta rồi hung hăng trừng mắt, ra tay cũng không chút nể tình nào, cho nên càng chọc cho người khác tức giận hơn, ra tay càng thêm tàn nhẫn.
Tiết Ngôn Hoài tìm một góc độ tốt lẳng lặng nhìn, dự định chờ Phong Kỳ bị đánh sắp chết mới ra tay cứu giúp.
Y duỗi lưng một cái, trong tai truyền đến tiếng đánh nhau, nhìn Phong Kỳ bị đạp ngã xuống dưới đất cũng muốn giãy dụa đứng dậy trả lại một quyền, khí thế không hề rơi vào thế hạ phong. Đang say sưa, đã thấy đệ tử ngoại môn kia mang tới một pháp khí, thôi động thuật pháp muốn đánh tới trên người Phong Kỳ.
Y biết pháp khí kia, vật phòng thân cấp thấp nhất, tốn mấy chục linh thạch đã có thể tới trong thành để mua, có thể khiến người ta tạm thời mất đi sức lực, đối phó với một Phong Kỳ hiện giờ chỉ mới Luyện Khí kỳ hoàn toàn không thể thích hợp hơn.
Cũng sắp tới rồi ——
Tiết Ngôn Hoài lui về phía sau hai bước hiện ra thân hình, trong nháy mắt thuật pháp đánh ra nghiêng mình bước lên, lấy thân thể chắn ở trước mặt Phong Kỳ, cứng rắn chịu một đòn nặng nề này.
Khiến Tiết Ngôn Hoài trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, ngăn cũng ngăn thành công, Phong Kỳ cũng đang êm đẹp ở phía sau y.
Y gặp chuyện rồi.
Đây thế mà lại không phải là một pháp khí cấp thấp bình thường, mà là vật có uy lực tăng gấp bội sau khi cải tiến thuật pháp. Vốn cho dù pháp lực tăng gấp đôi, cũng không tạo thành bao nhiêu uy hiếp đối với Tiết Ngôn Hoài, nhưng y thật sự tự phụ, lại quên mất tu vi của mình bây giờ đã không còn như kiếp trước nữa, lại không có bất cứ chuẩn bị nào, lần này thật sự ăn đủ.
Ngực y đột nhiên ngưng trệ, sau đó mang theo đau đớn tê liệt xông lên kinh mạch.
Đệ tử thi thuật có người nhận ra Tiết Ngôn Hoài, lui về phía sau mấy bước, cả kinh nói: “Sư, sư huynh?”
Tiết Ngôn Hoài đau đến nỗi cả người phát run, dùng hết sức lực cuối cùng mắng: “Còn không mau cút đi!”
Mấy người kia vốn sợ phiền phức, giờ phút này gây họa, lúc này chỉ lo hoảng hốt chạy bừa tứ tán mà đi, để lại Tiết Ngôn Hoài bởi vì thuật pháp có hiệu lực nên không thể động đậy, thoát lực ngã vào trên người Phong Kỳ.
Y hy sinh lớn như vậy, Phong Kỳ lại một tay đẩy hắn ra, nhíu mày hỏi: “Ngươi lại muốn làm gì?”
Tiết Ngôn Hoài không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt: “Ta giúp ngươi ngăn cản bọn họ, ngươi lại hỏi ta làm cái gì?”
“Nếu không có ngươi, ta sẽ rơi xuống tình trạng như thế sao?” Phong Kỳ lau vết máu trên khóe miệng vừa rồi bị đánh ra, đột nhiên nghĩ đến cái gì, bàn tay chậm rãi dời lên cổ của Tiết Ngôn Hoài, “Ngươi hiện tại không cử động được, đúng không?”
Tiết Ngôn Hoài trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, dùng nội lực phong bế kinh mạch, hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì?”
“Thật sự là hiếm thấy, lúc trước còn rất kiêu ngạo, hôm nay lại tự chui đầu vào lưới,” Phong Kỳ cười lạnh một tiếng, nói, “Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ sợ ngươi mà hạ thủ lưu tình sao?”
“Ta đã cứu ngươi!”
“Vậy thì sao? Ta nói rồi, ta là người có thù tất báo. . .”