Vì Sống Sót Ta Cướp Đoạt Vai Chính Công

Chương 17

Trước Sau

break

“Lại bẩn rồi, ngươi thật là. . .”

Phong Kỳ lười biện bạch với y, một tay khoát lên đống củi, hỏi: “Ngươi sẽ có lòng tốt như vậy à?”

“Chỉ là một Thanh Khiết chú mà thôi,” Tiết Ngôn Hoài khinh thường nói:" Ta về sau tới tìm ngươi, ngươi giữ cho bản thân sạch sẽ một chút, tiết kiệm cho ta rất nhiều chuyện phiền toái.

Y đặt hai ngón tay lên môi, nói: “Nhớ kỹ, coi chừng.”

Hai ngón tay thon dài của y hơi cong cong trên không trung, trên đó để lại một dấu vết, môi Tiết Ngôn Hoài khẽ nhúc nhích, lẩm bẩm, theo đầu ngón tay phát ra ánh sáng xanh ảm đạm, quần áo trên người Phong Kỳ lại bị một trận gió mát làm cho không còn một mảnh bụi bẩn nào nữa

Khóe miệng y nhếch lên, hỏi: “Học xong chưa?”

Phong Kỳ bắt chước bộ dáng vừa rồi của y, hai ngón bấm quyết, mặc dù hiệu lực không bằng, nhưng thật sự sử dụng được thuật pháp giống nhau — ngay cả Tiết Ngôn Hoài cũng có chút kinh ngạc, Phong Kỳ không hổ danh là nhân vật chính, thiên phú thật sự rất cao, đệ tử bình thường phải luyện tập không dưới nửa ngày, hắn lại có thể chỉ liếc mắt một cái đã nắm trong lòng bàn tay, người này nếu không thể sử dụng vì mình, vậy nhất định không thể lưu lại.

Phong Kỳ thấy bộ dáng sững sờ của y, hỏi: “Sao, không đúng à?”

Tiết Ngôn Hoài không muốn khen hắn, chỉ nói: “Kém lắm, luyện tập thêm nhiều vào!” Sau một lúc lâu, lại nói, “Ta dạy ngươi thuật pháp, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.”

“Đệ tử Thanh Diễn chân nhân cũng có lúc cầu xin ta?”

“Nói chuyện cho tốt xem nào!” Tiết Ngôn Hoài tức giận nói.

Phong Kỳ nhìn y: “Ngươi nói đi.”

Tiết Ngôn Hoài: “Ngươi đồng ý trước đã!”

Phong Kỳ: “Ngươi nói trước đi.”

“Ngươi đồng ý trước,” Tiết Ngôn Hoài nói, “Ta sẽ không để ngươi làm chuyện mà ngươi không làm được.”

“Ngươi bảo ta đi cướp bóc trộm cắp ta cũng phải làm sao?” Phong Kỳ kiên trì nói: “Ta chưa bao giờ đồng ý suông, nếu ngươi không nói trước, ta sẽ không đồng ý.”

“Ngươi. . .” Tiết Ngôn Hoài trừng mắt nhìn hắn, sau đó nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng bại trận, “Ngươi vào bí cảnh, không được nói chuyện với một người tên Giang Ý Tự.”

“Giang Ý Tự là ai?”

“Ngươi không cần biết,” Tiết Ngôn Hoài nói, “Ngươi chỉ cần không thể cùng hắn trao đổi quá nhiều là được, cái này cũng làm được chứ?”

“Có thể thì có thể, nhưng. . .” Phong Kỳ chuyển đề tài, nói, “Ta thật sự tò mò, người này có quan hệ gì với ngươi, lại khiến ngươi để ý đến vậy?”

Đuôi mắt Tiết Ngôn Hoài nhảy dựng, cũng không thể rõ ràng nói cho Phong Kỳ biết người này là người yêu của ngươi, sau này ngươi và hắn muốn thảo phạt ta lấy mạng ta, đành phải tùy ý tìm lý do, qua loa tắc trách nói: “Hắn là người có thiên tư không tệ ở trong lứa đệ tử mới nhập môn lần này, ta ái mộ ngươi, tự nhiên sợ hắn đoạt mất ngươi, không được sao?”

Dứt lời, ngay cả Tiết Ngôn Hoài cũng cảm thấy có chút gượng ép, y bĩu môi, đang muốn rời đi, lại bị Phong Kỳ bắt được cánh tay, ngăn cản động tác đứng dậy của y.

“Làm cái gì thế?” Tiết Ngôn Hoài không kiên nhẫn nói.

“Sứt sẹo, nhưng không phải không được,” Hơi thở của Phong Kỳ tới gần, dừng lại trước mặt y một tấc, “Nhưng ngươi nói ái mộ ta, lâu như vậy, có phải nên đưa ra lý do khiến người ta tin phục hơn không?”

Hai người cách nhau rất gần, chóp mũi có thể chạm vào nhau, dường như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp khi hô hấp giao hòa.

Tiết Ngôn Hoài kiên trì, bàn tay từ chối dừng ở đầu vai, hỏi: “Ngươi muốn ta chứng minh như thế nào?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc