Rượu vừa vào bụng, đầu óc Tô Uẩn đã không còn tỉnh táo, cô lắc đầu, người trước mặt nhòe đi thành ba cái bóng, chỉ cảm thấy cổ họng vừa khô vừa nóng, vô cùng khó chịu.
Người đàn ông nhận lấy chiếc khăn tay mà vệ sĩ đưa lại, thong thả lau tay. Lau xong, anh ung dung xoay người, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho thêm. Đối với anh mà nói, loại mánh khóe này gặp không dưới vài chục lần, thủ đoạn thấp kém, chẳng ra làm sao. Lâu như vậy cũng không biết đổi trò mới, thật là làm khó Sara phải tốn công nịnh hót.
Anh cười khẩy một tiếng.
*
Trong phòng riêng.
Sara nâng ly rượu, dây thần kinh trong đầu căng cứng từ nãy đến giờ, uống hai ngụm mới thả lỏng hơn một chút. Uống xong, ông ta đặt ly lên bàn, quay sang dặn dò Mộc Vấn: "Tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ, nửa tháng sau tôi còn một buổi vận động tranh cử nữa, đừng để xảy ra chuyện vào lúc này, làm mất lòng dân."
Ông ta ám chỉ những việc Mộc Vấn làm sau lưng. Sara không nói thẳng nhưng trong lòng biết rõ, Mộc Vấn đã không ít lần rửa tiền trong các quỹ cứu trợ, núp dưới danh nghĩa nghị sĩ đảng 'Vì Nước Thái' để nhiều lần hối lộ Trưởng ban Công đoàn hòng được thăng chức. Chuyện này ông ta phát hiện và đã che đậy giúp một lần, nhưng cũng chỉ có thể che đậy một lần. Bây giờ tình hình đang căng thẳng, chỉ một sai sót nhỏ bị phanh phui cũng sẽ bị thổi phồng thành bê bối cản đường. Hiện tại tất cả truyền thông đều đang soi mói, không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.
Nghe vậy, Mộc Vấn giật mình, vội đưa tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, cong lưng gật đầu lia lịa: "Vâng, vâng."
Ông ta liền đổi chủ đề: "Nhưng làm sao để chắc chắn Lục Dập sẽ không giúp đảng Đoàn Kết Xây Dựng Đất Nước giành chiến thắng? Theo tôi được biết, Lục Dập còn có một người anh trai."
Nói đến đây, ông ta dừng lại, vô thức quay đầu quan sát phản ứng của Sara. Chỉ thấy ông ta ngả người ra sau, khịt mũi một tiếng: "Tôi đương nhiên biết Maroth là anh trai của cậu ta. Tình cảm hai anh em này mà tốt đẹp đến mức công khai thì đã chẳng đến lượt chúng ta. Nhưng Lục Dập lại cố tình đến. Ông xem cậu ta cả ngày trưng ra bộ mặt sắt vô tư, thật sự là vì hai chữ 'liêm khiết' sao? Đừng ngốc nữa, làm gì có chuyện công bằng chính trực, chưa nói đến việc hai anh em họ có câu kết với nhau không, cho dù có câu kết nâng đỡ nhau, ông nghĩ Sapvat sẽ nhắm một mắt mở một mắt nhìn cậu ta thâu tóm cả quân đội và chính quyền, bồi dưỡng thế lực riêng của mình sao?"
Mộc Vấn bừng tỉnh, khả năng thứ hai có lẽ có, còn tin đồn về khả năng thứ nhất cũng gây ra không ít chấn động. Đây cũng là lý do vì sao Sapvat lại giao quyền bỏ phiếu cho Lục Dập, hoặc là để thử lòng anh, hoặc là anh thật sự không hòa hợp với Maroth.
Maroth, ứng cử viên được đảng Đoàn Kết Xây Dựng Đất Nước đưa ra, được xem là một nhân vật đáng gờm trong ba đảng phái lớn. Anh ta từng là nghị sĩ khu vực Chiang Mai, sau đó dựa vào việc lôi kéo các thế lực trong đảng để trở thành ứng cử viên sáng giá nhất.
Người này là một mối đe dọa cực lớn đối với việc Sara giành lấy quyền lực.
Nhưng theo lý mà nói, Maroth giành được chức Thủ tướng hoặc trong liên minh nội các sắp tới thì chỉ có lợi chứ không có hại cho Lục Dập. Dù không thể công khai giúp đỡ trước mặt Sapvat, thì việc ngầm hỗ trợ cũng là một công lớn. Dù sao có người trong chính trường và ngoài quân đội giúp đỡ lẫn nhau, cớ sao anh lại có thể tuyệt tình đến mức không gặp, không nghe, không giúp? Hai người một chính một quân, nếu nói về lợi ích cũng không xung đột. Mộc Vấn cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào Lục Dập thật sự như lời đồn, là một thanh trảm quan kiếm đầy chính khí? Đáp án chắc chắn là có ẩn tình khác.
Ông ta nói: "Giữa hai người họ có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Nghe ông ta hỏi, Sara vuốt lại tóc mai, cau mày: "Chuyện này không được lan truyền ra ngoài. Thông tin về Lục Dập được bảo mật quá kỹ, hoặc là tin tức về công trạng được khen thưởng, hoặc là tin thăng chức. Người muốn nắm thóp cậu ta thì nhiều, nhưng vẫn không tài nào tìm ra được một chút sơ hở."
Phải thừa nhận rằng, Lục Dập đã đi trên con đường quan lộ này một cách quá thẳng thắn, không một kẽ hở. Nói cậu ta đạo đức giả cũng được, giả nhân giả nghĩa cũng được, đó đều là cái vỏ bọc để leo lên quyền lực. Nhưng một người cẩn thận như vậy, lần này lại dám nhận cành ô liu ngay giữa tâm bão, không khỏi khiến người ta nghi ngờ mục đích của cậu ta là gì.
Im lặng một lát, Sara đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi ông ta: "Ông đã chuẩn bị quà gì cho cậu ta?"
Nhìn trước ngó sau, Sara cũng không thấy thứ mà Mộc Vấn đảm bảo là chắc chắn xong việc. Nếu là tiền, Lục Dập mà muốn nhận thì e là cả đám người đã tranh nhau đưa tới. Phụ nữ thì càng không cần phải nói, với địa vị của anh, có cả đống phụ nữ sẵn sàng lao vào. Mấy năm nay người nhét phụ nữ cho anh ta cũng không ít, nhưng chẳng hiểu sao không một ai lọt vào mắt xanh của anh. Vàng bạc châu báu anh không màng, giao dịch quyền sắc cũng chẳng bận tâm, còn khó cạy miệng hơn cả đá trong mỏ.
Vậy mà câu nói tiếp theo của Mộc Vấn suýt nữa khiến ông ta nôn cả rượu trong dạ dày ra.
"Phụ nữ."
"Phụ nữ?" Sara trợn tròn mắt, chỉ thiếu điều chửi thẳng vào mặt là đồ ngu.
"Ông không biết Lục Dập là loại người nào à? Ông nhét phụ nữ cho cậu ta làm gì?" Ông ta tức đến không thở nổi.
Mộc Vấn không hiểu, đẩy gọng kính, nói một cách khiêm tốn: "Tôi biết Lục Dập là người thế nào, nhưng lần này tôi cũng đã xuống vốn lớn, cứ chờ xem đã."
"Ý gì?" Sara nghi ngờ nhìn ông ta.
"Đến lúc đó ngài sẽ biết thôi."
*
Bên ngoài nhà vệ sinh, Lục Dập vừa nhấc chân lên đã nghe thấy tiếng rêи ɾỉ mờ ám khiến người ta đỏ mặt tim đập. Anh dừng bước, âm thanh đó càng lúc càng lớn, đứng ngoài cửa cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.
Anh khẽ cười một tiếng, chỉ mới vài phút mà thuốc đã phát huy tác dụng nhanh như vậy. Nghe tiếng rêи ɾỉ khó nhịn mà uyển chuyển kia, không cần nhắm mắt cũng có thể đoán được tình hình. Âm thanh chỉ có một, xem ra vẫn còn biết giữ chút thể diện, trốn đi để giải trừ tác dụng của thuốc.
Tiếc là, trốn đi thì có ích gì? Nơi này người ra kẻ vào, chỉ cách một cánh cửa, chưa đầy vài phút sẽ có người đến. Một người phụ nữ đang bị du͙© vọиɠ giày vò như củi khô bốc lửa, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì không nói cũng biết.
Nhưng mà, Lục Dập ném chiếc áo khoác bẩn vào thùng rác, lau khô tay rồi mới ngước mắt nhìn vào gương. Trong gương phản chiếu một vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, từ chân mày đến khóe môi không tìm thấy một nét cười. Anh vốn không có ý định diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ đơn thuần coi như nghe một bản nhạc.
Dùng mưu kế gì hại người thì phải nhận lại bài học đó.
Quả nhiên như anh dự đoán, một người đàn ông khuôn mặt mập mạp bước vào, hiển nhiên gã cũng nghe thấy tiếng động nên mới tìm đến. Thấy vệ sĩ của Lục Dập đứng ở cửa, gã còn giật mình, nhưng nghĩ đến chuyện anh không gần nữ sắc lại nổi lên ý đồ, muốn vào xem có đúng là chuyện đó không. Khi thấy Lục Dập quần áo chỉnh tề đứng đó, tim gã đập thót một cái.
Người đàn ông vừa uống chút rượu, đầu óc hơi mơ màng, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt sau rèm, tiếng rêи ɾỉ kiều mị vẫn vọng ra, nhất thời vô cùng lúng túng.
"Thiếu... Thiếu tướng Lục, thật trùng hợp."
Lục Dập hất cằm ừ nhẹ một tiếng, ra hiệu cho gã cứ làm việc của mình. Người đàn ông gật đầu, đầu óc nóng ran vì men rượu, chỉ nghe âm thanh đó thôi mà bên dưới gã đã cứng lên. Gã cũng khá tò mò tình hình bên trong, nếu là hai người thì thôi, nhưng lại không nghe thấy tiếng thở dốc của đàn ông, tám phần là một cô nàng phóng đãng đang tự mua vui. Nếu đúng như vậy thì có trò vui rồi đây.
Gã lễ phép xoay người đi về phía trong cùng của gian phòng được che rèm.
Sắp ra đến cửa, Lục Dập đứng thẳng người, ánh mắt lại một lần nữa dừng ở nơi phát ra âm thanh. Gã đàn ông đã mở cửa đi vào, nghĩ đến cảnh tượng nóng bỏng sắp diễn ra, khóe môi anh bất giác nhếch lên đầy chế nhạo.
Xem ra hôm nay có người được hưởng thụ một phen rồi.