Vì Quyền (Hắc Bang, H)

Chương 1: Va Chạm

Trước Sau

break

Tháng bảy ở Thái Lan rất náo nhiệt.

Cuộc bầu cử Thủ tướng sắp diễn ra, các đảng phái lớn tranh giành quyền lực và phiếu bầu, họ đang ra sức vận động tranh cử. Mùa mát còn chưa đến, trời đã sắp có biến chuyển.

Quận Pathum Wan, Bangkok.

Hơi nóng hầm hập, hàng cọ cao lớn chỉ vừa đủ che được một vệt bóng râm. Trước cửa khách sạn Di sản Hoa Xương, một chiếc sedan màu đen không biển số dừng lại.

Cửa xe từ từ mở ra, một đôi chân thon dài bước xuống, âu phục giày da, cổ áo cài sơ sài. Bên cạnh có người che khuất nên nhìn không rõ, chỉ lờ mờ thấy được bóng lưng thẳng tắp và góc nghiêng khuôn mặt không thể làm ngơ. Người đàn ông đứng tại chỗ một lát, dường như có vẻ không kiên nhẫn.

Thời tiết nóng nực đến đổ mồ hôi như vậy, lại khiến người đi đường hiếm khi phải dừng bước ngoái đầu nhìn lại.

Cửa xe đóng lại, ngăn cách hơi lạnh. Vệ sĩ đi đến bên cạnh anh, thì thầm một câu. Anh nhướng mày, liếc nhìn tấm biển khách sạn rồi đáp lại điều gì đó.

Trông có vẻ kín đáo, nhưng gương mặt xuất chúng nổi bật kia lại quá mức phô trương, chỉ đứng yên vài giây đã toát lên khí chất ngời ngời.

Đáng tiếc là chỉ trong vòng mười mấy giây, tầm mắt đã bị che khuất, một nhóm người đã vây quanh người đàn ông rồi tiến vào khách sạn.

Còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài, bước chân của Lục Dập dừng lại, trên gương mặt vốn vô cảm thoáng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Sau đó, cửa được mở ra.

"Ối, Thiếu tướng Lục đến rồi." Sara là người phản ứng đầu tiên, đứng bật dậy khỏi sofa.

Phòng khách vốn đang ồn ào bỗng chốc im bặt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía người đàn ông. Sara không phải là gương mặt xa lạ, với nụ cười hiền hậu đặc trưng, ông chính là nghị sĩ quốc hội vừa có một buổi vận động tranh cử rầm rộ ở khu vực Chiang Mai cách đây không lâu, cũng là một trong những ứng cử viên Thủ tướng triển vọng nhất mà đảng ''Vì Nước Thái'' đưa ra.

Được biết, Thái Lan có ba đảng phái chính: đảng 'Vì Nước Thái', đảng 'Tiến Lên' và đảng 'Đoàn Kết Xây Dựng Đất Nước'. Thành viên các đảng có cơ hội được ủng hộ và tranh cử, nắm giữ các vị trí cốt lõi trong chính phủ, ngấm ngầm đối đầu với hoàng gia và quân đội để tranh giành quyền lực.

Sara thuộc đảng 'Vì Nước Thái', đồng thời giữ chức Thứ trưởng Bộ Lao động, nghị sĩ quốc hội, xuất hiện khá nhiều trên truyền thông, có uy tín cao nhất trong dân chúng. Ông là bộ mặt của đảng 'Vì Nước Thái', vì thế cũng trở thành ứng cử viên của đảng trong cuộc bầu cử lần này.

Có lẽ đã quen nhìn Lục Dập mặc quân phục với dáng vẻ nghiêm nghị, giờ anh thay đổi trang phục, cởi bỏ đi sự uy nghiêm đó, thật sự là suýt chút nữa không nhận ra. Sara đi xuyên qua mấy người, đến trước mặt anh, cúi người chào một cách kính cẩn, nụ cười giả tạo chất chồng trên mặt: "Thiếu tướng Lục, hôm nay khí sắc của ngài tốt quá."

Người đàn ông theo lệ bắt tay lại, khẽ gật đầu, "Xin lỗi, đã để mọi người đợi lâu."

Lời nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại lọt vào tai từng người có mặt ở đây. Ai cũng biết Lục Dập vừa mới được thăng chức, từ "Phó" được nâng lên chính thức, lại được thăng hàm Thiếu tướng, tuy thuộc Lục quân nhưng nắm thực quyền, có uy tín rất cao trong cả ba lực lượng vũ trang. Anh còn là sĩ quan trẻ hàng đầu do Tổng tư lệnh Lục quân Sapvat đề bạt, tay cầm lá phiếu của quân khu, chiếc ghế này về tay ai phân nửa phải nhìn sắc mặt của anh. Vì vậy, lúc này đâu có ai dám so đo từng phút từng giây, ai nấy đều cười nói anh khách sáo rồi.

Bữa tiệc này vốn không nên tồn tại. Mấy tháng qua, các ứng cử viên của những đảng phái khác chìa cành ô liu đều bị Lục Dập lấy cớ tránh mặt. Chẳng hiểu sao mấy hôm trước anh đột nhiên nhận lời mời, Sara mừng rỡ nói là tổ chức tiệc mừng anh thăng chức. Phải biết Lục Dập là người cứng mềm không ăn, bề ngoài lại tỏ ra thanh cao chính trực không chút tì vết, mấu chốt là không có điểm yếu, cũng không qua lại với bất kỳ đảng phái nào. Bây giờ anh đã đến, rõ ràng là cơ hội trời cho.

Sara vẫy tay ra hiệu, người phục vụ bưng hai ly rượu tiến lên. Ông ta gật đầu uống một ngụm trước, rồi chuyển chủ đề: "Ở đây ồn ào quá, hay là chúng ta tìm một nơi khác để nói chuyện nhé?"

Lục Dập nhìn quanh, ít nhiều gì cũng có những ánh mắt đang dò xét hướng này. Những người có mặt ở đây, quen hay không quen, về cơ bản đều là nghị sĩ của đảng 'Vì Nước Thái'. Nghe những lời tâng bốc nhiều cũng nhàm tai, bên cạnh có một đám ruồi bọ vây quanh cũng phiền phức, anh không có ý kiến gì, nói: "Được thôi."

Trong phòng riêng rộng rãi sáng sủa chỉ còn lại hai người. Người còn lại ngoài Sara trông có vẻ gò bó hơn hẳn. Đó là một người đàn ông đeo kính, vẻ ngoài thật thà phúc hậu, đang ngồi trên sofa da, một tay cầm ly rượu, siết chặt đáy ly. Sara liếc mắt ra hiệu với ông ta rồi lại cười: "Vẫn chưa kịp chúc mừng Thiếu tướng Lục thăng chức, tôi có chuẩn bị một món quà nhỏ, mong ngài đừng chê mà từ chối."

Lục Dập cụp mắt, lắc nhẹ ly rượu có đá bên trong, phát ra vài tiếng leng keng, dường như không quan tâm mà hỏi: "Vị này là?"

Sara biết anh không có ý đó, liền nhanh trí đổi lời, đẩy người đàn ông bên cạnh ra: "Đây là Mộc Vấn, nghị sĩ của Bộ Lao động."

Mộc Vấn nâng ly rượu tỏ ý kính trọng, đúng lúc Lục Dập ngước lên nhìn thẳng vào ông ta. Có lẽ vì quá căng thẳng, tay Mộc Vấn bất giác run lên, rượu suýt nữa thì đổ ra ngoài. Đôi mắt kia đen thẳm và sắc bén, dù không nói gì nhưng khi nhìn người khác cũng toát ra uy áp.

Thật lòng mà nói, Mộc Vấn sống hơn bốn mươi năm, đây là lần đầu tiên thấy được khí thế này ở một người trẻ tuổi, chưa mở miệng đã thấy yếu thế hơn hẳn.

Lục Dập mở lời trước, nói đùa một câu: "Ồ, tôi có thấy trên TV rồi."

Sara cười phụ họa hai tiếng, sợ kéo dài Lục Dập sẽ mất kiên nhẫn, ông ta vội mở miệng: "Không biết cuộc bầu cử năm nay, bên phía Tư lệnh Sapvat nghĩ thế nào vậy?"

Câu chữ đều mang ý thăm dò, Lục Dập không vội đáp lời, anh dựa vào sofa, đưa tay nới lỏng cúc áo, thái độ thật đáng suy ngẫm.

Anh khẽ thở dài, hai tay dang ra, vẻ mặt đầy tiếc nuối: "Ngài cũng biết hiện tại cả ba đảng phái lớn đều đang tranh cử, quân chính phủ bị kẹp ở giữa rất khó xử."

Đương nhiên Sara hiểu rõ tình hình hiện tại, ai giành được phiếu bầu của quân khu thì người đó sẽ chiếm thế thượng phong. Nhưng ông ta cũng biết, Lục Dập chịu gặp mình tức là có hy vọng, ít nhất là anh đã nhận cành ô liu này. Phần còn lại, làm thế nào để bàn điều kiện theo quy tắc mới là mấu chốt để anh chịu nhả lời.

Ông ta gõ nhẹ vào thành ly, lời nói đã rõ ràng không thể rõ ràng hơn: "Những gì tôi có thể làm, nhất định sẽ dốc sức."

Ý là sau khi lên nắm quyền, những việc có thể giúp được ông ta chắc chắn sẽ ưu tiên, chỉ cần quân chính phủ ủng hộ ông ta.

Nhưng ai cũng biết, mục đích cuối cùng của bất kỳ đảng phái nào cũng là chống lại thế lực quân đội, đó là một lằn ranh không thể dung hòa. Đặc biệt, đảng 'Vì Nước Thái' là bên phản kháng dữ dội nhất, bây giờ Sara lại bằng lòng phá lệ, làm vậy chắc chắn sẽ vấp phải nhiều ý kiến phản đối. Vì vậy Lục Dập cũng thấy lạ, anh cười cười hỏi ông ta: "Ông làm vậy mà không lo cuối cùng bị lật thuyền sao?"

Phải lên được thuyền rồi mới lo lật thuyền, những chuyện còn lại có thể từ từ tính sau. Sara cũng cười theo lời anh: "Nếu chúng tôi và quân chính phủ cùng một thuyền, thì sẽ khó mà lật được."

Cũng phải, con người vốn tham lam vô độ, trước mặt lợi ích thì phe phái và tín ngưỡng cũng có thể tùy ý phản bội và thay đổi. Lục Dập tắt nụ cười, nhìn bộ mặt giả dối của hai người liền mất hứng nói tiếp, "Nói gì cũng nên giữ lại ba phần, đừng nói quá sớm."

Anh đứng dậy vỗ vai Sara: "Quà cáp thì không cần, tôi mong chờ màn thể hiện của ông trong cuộc tổng tuyển cử, Thứ trưởng Sara."

Hai câu nói đầy ẩn ý khiến người ta khó đoán được suy nghĩ và thái độ của anh.
 
Nói xong, anh quay người bỏ đi, chỉ để lại một bóng lưng, để lại hai người vẫn còn đang mông lung, ngẫm nghĩ ý tứ trong lời của anh.

*

Ra khỏi cửa phòng, Lục Dập cũng không vội rời đi. Vệ sĩ xua tan những người đang vây lại, ghé vào tai anh nói gì đó. Sắc mặt anh không đổi, như vừa nghe được chuyện gì thú vị, vừa cài lại khuy măng sét vừa cười khẽ một tiếng. Đúng lúc này, có người không nhìn đường đã đâm sầm vào, lực khá mạnh, va vào khiến anh phải khựng lại mới đứng vững. Chỉ là trên người lại gặp họa, rượu trong ly tràn ra, đổ hết lên bộ vest.

Lục Dập quanh năm ở trong quân doanh, ít khi mặc vest chỉn chu, thỉnh thoảng mặc vào cũng ra dáng, một vẻ đạo mạo nghiêm túc. Nhưng tâm trạng hôm nay rõ ràng đã bị ly rượu này làm cho tụt dốc.

Vệ sĩ nhận ra điều không ổn, lập tức kéo người kia ra. Anh không thích người khác đến gần, điều này không ít người biết, cũng không ai dám mạo phạm xông tới như vậy. Người va vào rõ ràng không nhận ra người trước mặt là khách chính của hôm nay, cô sững sờ ngẩng đầu, nhìn ly rượu rồi lại ngước lên nhìn người đàn ông cao lớn đang chắn trước mặt mình, ngẩn người trong giây lát.

Lục Dập cũng đang cúi xuống nhìn cô, vẻ mặt rất thờ ơ, không nói được là vui hay không vui.

Gương mặt tuấn tú này càng nhìn càng rõ, Tô Uẩn nhận ra có điều không ổn, lập tức cúi đầu xin lỗi, giọng nói dịu dàng lí nhí, nghe mà khiến người ta ngứa ngáy trong lòng, đặc biệt là đi cùng với vẻ mặt đáng thương kia, muốn nổi giận cũng khó.

"Xin lỗi, xin lỗi." Cô định đưa tay ra lau, nhưng nghĩ đến điều gì đó lại rụt tay về.

Thật thú vị, Lục Dập đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, tỉ mỉ quan sát gương mặt mộc không trang điểm của cô. Chỉ cần nhíu mày một chút là đã có thể tạo ra vẻ mặt khiến đàn ông phải thương xót. Anh quét mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, lịch sự đưa một chiếc khăn tay, chỉ vào vệt ẩm ướt trước ngực cô: "Lau đi."

Tô Uẩn vốn đang cúi đầu, nghe giọng anh mới ngơ ngác ngẩng lên. Thấy Lục Dập không nổi giận, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại càng ý thức được sự thất thố của mình. Cô cúi đầu nhìn, vải áo trước ngực đã ướt sũng, để lộ cảnh xuân thấp thoáng, mặt cô lập tức đỏ bừng.

"Cảm... Cảm ơn."

Rõ ràng là một bầu không khí mờ ám, nhưng Tô Uẩn lại nghe ra được sự dửng dưng của anh, mà như vậy cũng tốt.

Cắn môi, cô nâng ly rượu lên định uống cạn để tạ lỗi. Khoảnh khắc cô giơ tay lên, một hơi ấm bao trùm lấy tay cô. Có lẽ do thường xuyên luyện tập trên ȶᏂασ trường, bàn tay quanh năm cầm súng ấy vừa ấm áp lại vừa thô ráp. Tô Uẩn khẽ run hàng mi.

Chỉ nghe thấy giọng nói trầm ấm dễ nghe của người đàn ông: "Không cần."

Nói xong, Lục Dập lịch sự thu tay về, vẻ mặt vẫn thờ ơ.

Tay vẫn lơ lửng giữa không trung, Tô Uẩn không nghe lời anh, để tỏ lòng áy náy vẫn một hơi uống cạn ly rượu. Khoảnh khắc cô ngửa đầu, vệt rượu chảy dọc theo khóe môi, lăn xuống chiếc cổ thon dài xinh đẹp, cuối cùng biến mất nơi vạt áo trước ngực.

Lục Dập dời tầm mắt đi, cuối cùng cũng có chút biểu cảm. Thấy cô một hơi uống cạn, anh chỉ cười mà không nói, lùi lại rồi ra hiệu cho vệ sĩ.

Không vì lý do gì khác, ngay từ lúc rượu bị đổ ra anh đã biết, ly rượu này có vấn đề.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc