Chỉ trong khoảnh khắc, cửa phòng ngăn đã bị một lực mạnh phá tung, theo sau là tiếng kêu thảm thiết của một gã đàn ông. Tô Uẩn ngã mềm trên đất, hai tay bám chặt khung cửa, dùng hết sức lực cuối cùng lết nửa người ra ngoài, cầu xin nhìn về phía người đàn ông chưa đi xa.
“Cứu… cứu tôi!”
Gã đàn ông trong phòng nhanh chóng phản ứng lại, bị một cú đá suýt gãy cả của quý, lúc này đang điên tiết, gã đưa tay định bịt miệng kéo cô vào lại, vừa kéo vừa buông lời tục tĩu.
Nghe thấy động tĩnh, Lục Dập nghiêng người, cảm thấy khá thú vị, đứng yên tại chỗ ung dung nhìn bộ dạng giãy giụa của cô.
“Ồ? Cô đang gọi tôi sao.”
Lúc này Tô Uẩn quần áo xộc xệch, trước ngực bị xé toạc một mảng lớn da thịt, trong ánh mắt ngập tràn nước mắt hoảng loạn, từng giọt lớn rơi xuống từ gương mặt trắng bệch không son phấn.
Chậc. Thật đáng thương.
Cô giãy giụa kịch liệt hơn, gần như dốc hết sức lực, liều mạng bò dậy chạy về phía trước, hoàn toàn không để tâm mình đang thảm hại đến mức nào.
Chạy được vài bước, cả người cô quỳ sụp xuống chân Lục Dập. Người đàn ông vẫn im lặng nhìn cô, chẳng khác nào nhìn một sinh vật đang giãy giụa chờ chết.
Gã đàn ông phía sau vội vàng đuổi theo, một tay xách chiếc quần đã tụt một nửa, chửi với theo người dưới đất: “Con mẹ nó, mày giả vờ trinh tiết cái gì, đợi về đây thì—”
Gã bỗng ngẩng đầu lên, thấy Tô Uẩn đang nằm dưới chân Lục Dập, tuy không nói rõ nhưng thái độ rõ ràng là muốn đưa người đi, lời nói của gã nghẹn lại trong họng, “Lục…” Gã kẹt giọng không gọi thành tiếng, “Anh vẫn chưa đi sao?”
Tô Uẩn liều mạng lắc đầu, sợ hãi co người lại, giống như một con thú cưng bám vào ống quần anh, đôi mắt đẫm lệ của cô ngước lên nhìn anh, không nói gì, cũng không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không mà tiếng rêи ɾỉ phát ra có thể khiến người ta nhũn cả chân. Cô đưa tay níu lấy tay áo Lục Dập, cẩn thận nói: “Cứu… tôi.”
Lục Dập nhếch môi, từ trên cao nhìn xuống cô. Với thân hình được tôi luyện nơi sa trường này, dù đã cởi bỏ quân phục, anh vẫn cao ráo và anh tuấn như cũ, chỉ cần nhíu mày cũng đủ khiến người ta sợ hãi trước khí chất đằng đằng sát khí.
“Cô nói gì?”
Anh vậy mà lại tốt tính ngồi xổm xuống nghe cô nói.
Tô Uẩn không tin anh không nghe rõ, phần lớn là đang xem kịch vui. Cảm nhận được ánh mắt giễu cợt của anh, cô đành phải lặp lại lần nữa: “Cứu tôi, tôi không muốn bị…”
“Không muốn bị gì, nói rõ hơn xem.”
Người phụ nữ không thể tin nổi, thấy anh trêu chọc mình một cách trắng trợn như vậy mà vẻ mặt vẫn nghiêm túc, dường như chỉ thuận miệng hỏi.
Anh nhướng mày, “Đùa chút thôi.”
Chẳng ai thấy buồn cười, Tô Uẩn cắn môi, bám vào chân anh đứng dậy, cả người gần như phải dựa vào anh mới có thể đứng vững. Thấy Lục Dập không hề ngăn cản, cô càng trở nên bạo dạn hơn, ánh mắt chuyển sang gã đàn ông phía sau, buông một tiếng chửi tròn vành rõ chữ.
“Cút.”
Sau khi quan sát một hồi, gã đàn ông coi như đã hiểu rõ tình hình. Không từ chối tức là chấp nhận, theo tính cách của Lục Dập thì khả năng anh hùng cứu mỹ nhân gần như bằng không. Anh trước giờ không thích xen vào chuyện của người khác, cẩn trọng hơn bất cứ ai. Người phụ nữ này có lẽ là tình nhân chuẩn bị cho Lục Dập, và anh vừa hay đã để mắt tới, nếu không sẽ không để cô mượn uy của mình để ép người. Nhưng cô ấy không phải—
Ánh mắt gã đảo qua đảo lại giữa hai người, cho đến khi tiếng “Cút” kia kéo suy nghĩ của gã trở về. Tô Uẩn như không xương, tay tự nhiên đặt lên ngực Lục Dập, trong bóng tối nơi anh không thấy rõ, ánh mắt cô lạnh đi vài phần.
“Vâng, vâng.” Gã đàn ông cẩn thận dò xét sắc mặt Lục Dập, sợ có chuyện gì không hay làm hỏng bữa tiệc kết giao này, gã khom lưng, còn chưa kịp kéo quần áo đã vội nghiêng người đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Lục Dập không hề lên tiếng, mãi đến khi gã đàn ông kia ra ngoài, anh mới kéo Tô Uẩn đang bám trên người mình ra, xách cô đến bên tường như xách một con gà con.
Tô Uẩn gắng gượng đứng vững ở góc tường, nhưng tác dụng của thuốc lại nổi lên, cả người cô nóng ran. Cũng may là cô uống không nhiều, vẫn còn giữ được một chút lý trí để suy nghĩ. Vì vậy, bây giờ cô chợt nhận ra điều gì đó. Lục Dập lùi lại một bước, không biết đã thấy gì mà ánh mắt bỗng bị thu hút.
Cô cúi đầu, hóa ra da thịt đã lộ ra từ lâu. Mảng vải ướt đẫm vết rượu trên ngực bị xé toạc, để lộ nửa bầu ngực trắng như tuyết. Bộ quần áo này đã được chuẩn bị từ trước, chỉ cần kéo nhẹ là có thể xé rách, lớp vải mỏng manh chỉ vừa đủ che nửa người. Cô bỗng thở gấp, vội vàng muốn che lại, nhưng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác lại làm tăng tác dụng của thuốc. Bây giờ đầu óc Tô Uẩn hỗn loạn, chỉ cảm thấy rất nóng, đặc biệt nóng.
Áp sát vào cơ thể này, dù cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được những múi cơ săn chắc đẹp đẽ kia, tay cô bắt đầu không ngoan ngoãn.
Thấy cô càng lúc càng quá đáng, Lục Dập liền nắm chặt bàn tay đang định luồn vào áo mình của cô. Tô Uẩn ngỡ ngàng, ánh mắt mơ màng vô tội.
“Giúp tôi.”
Một câu nói nhẹ bẫng, ánh mắt Lục Dập thay đổi. Chỉ dừng lại chưa đầy nửa giây, Tô Uẩn đã ranh mãnh lao vào người anh, phần ngực ẩm ướt cọ lên chiếc áo khoác sạch sẽ anh vừa thay. Cô nhón chân, ghé vào tai anh thở hổn hển mấy lần, cố gắng khơi dậy du͙© vọиɠ ẩn sâu trong lòng người đàn ông.
Ở góc độ này, thân hình của Lục Dập rất dễ che đi người đang làm loạn, nhưng anh cũng nhanh chóng phản ứng lại, lập tức kéo Tô Uẩn ra.
“Cô Tô nên tự trọng.” Anh nghiêng đầu, nói một câu không mặn không nhạt.
Tô Uẩn đã mất đi một nửa lý trí, hoàn toàn không nghe rõ câu “cô Tô” của anh, tay lại vòng lên cổ anh, nhón chân, đôi môi mềm mại chạm vào cổ anh, sau đó từ từ lướt lên yết hầu đang chuyển động, rồi lại đi lên nữa. Đôi mắt cô mơ màng, siết chặt vòng tay quanh cổ Lục Dập, khẽ chạm lên đôi môi mỏng đang mím chặt của anh.
Trông thế nào cũng giống một yêu tinh đang quyến rũ người khác.
Cơ bắp của người đàn ông săn chắc và đẹp đẽ, không cần cởi đồ mà chỉ sờ thôi cũng đủ khiến người ta nuốt nước bọt. Tay Tô Uẩn dò dẫm xuống dưới, vật cứng trong quần cộm lên, cô phác họa ra đường nét đại khái, trong lòng kinh ngạc về kích thước của nó, bất giác nuốt nước bọt, có chút đáng sợ.
“Sao thế, không tiếp tục nữa à?”
Nhận ra sự trêu chọc như cười như không của Lục Dập, khuôn mặt vốn đã ửng hồng của Tô Uẩn càng nóng hơn. Ánh mắt anh quá thẳng thắn, khiến người ta không chịu nổi.
Chỉ có chút can đảm đó, Lục Dập khẽ "chậc" một tiếng, một tay chỉnh lại quần áo. So với vẻ lộn xộn, thảm hại của Tô Uẩn trước mặt, tình hình vô cùng rõ ràng, từ đầu đến cuối người chìm trong du͙© vọиɠ chỉ có mình cô. Còn Lục Dập, rõ ràng là đang trêu đùa cô, bây giờ thấy xem kịch đã đủ, nên muốn kết thúc trò hề này.
Cũng phải, những cảnh tượng thế này chắc chắn xảy ra với Lục Dập không ít lần. Nếu anh thật sự có ý, thì sẽ không đến bây giờ vẫn chưa có một scandal nào. Dù sao với địa vị chức tước của anh, tình nhân có cả một đống, nhưng anh lại cứ khác người, làm một nhà sư giả không phá giới, cũng nhờ đó mà có được danh tiếng thanh cao.
Nhận ra điều này, Tô Uẩn có chút xấu hổ. Đúng là cô chủ động bám lấy anh, nhưng vẻ mặt thản nhiên này của người đàn ông thật sự khiến cô không thể tiếp tục được nữa.
“Xin, xin lỗi.” Cô bị gáo nước lạnh này dội cho tỉnh táo lại đôi chút, hoảng hốt định chạy ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc lướt qua nhau, giọng nói của Lục Dập vang lên: “Chờ đã.”
Tô Uẩn sững người, ngay cả quay đầu cũng không dám, lắng nghe tiếng bước chân đang tiến lại gần mình, tựa như tiếng chuông báo tử. Không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, cô nghe thấy tim mình đập thình thịch, cổ họng vừa khô vừa khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài giải tỏa tác dụng của thuốc.
Trên vai bỗng nặng trĩu, một mùi hương dễ chịu xộc vào mũi, không phải mùi thuốc lá cũng không phải nước hoa. Tô Uẩn cúi đầu nhìn ống tay áo rộng thùng thình buông xuống hai bên, là Lục Dập đã khoác áo của anh lên người cô.
Cô nhất thời không nói nên lời, hơi thở cũng ngày càng nặng nề. Ngẩng đầu lên, Lục Dập đã đi đến trước mặt cô, cằm hất về phía ngực cô.
“Cô định ra ngoài thế này sao? Đừng hại tôi, tôi không gánh nổi tội danh lưu manh đâu.”
Lời nói của anh mang theo vẻ chế nhạo, Tô Uẩn nghe mà đỏ cả tai, cô lắc đầu, không dám cả nhìn thẳng vào anh. Rốt cuộc vẫn là khí thế như có như không kia quá áp đảo, ở cùng anh, không khí cũng trở nên loãng đi một cách khó hiểu. Cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Lục Dập không đáp lời, chỉ cười một tiếng, không nghe ra ý vị gì, nhưng Tô Uẩn có thể đoán được chắc chắn anh đang cười cô ngu ngốc.
Người đàn ông không quan tâm đến cô nữa, trực tiếp lách người đi ra ngoài.