Vì Quyền (Cán Bộ Cấp Cao, H)

Chương 9:  Nổ súng

Trước Sau

break

Tách trà được dâng lên, Tô Uẩn vẫn cúi mắt, hàng mi dài khẽ rung, in xuống những mảng bóng mờ.

Ánh mắt ấy cuối cùng cũng dời đi, Tô Uẩn thở phào một hơi mới dám ngẩng đầu.

Mộc Vấn im lặng quan sát hồi lâu, thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của Lục Dập, cùng là đàn ông, không nói cũng biết ý gì, ông ta cười cười, đưa tay giới thiệu: "Đây là con gái tôi, trông cũng xinh xắn, từ nhỏ đã được nuông chiều, nếu có chỗ nào không hiểu lễ nghĩa, mong Lục thiếu tướng đừng trách."

"Ồ?" Lục Dập quay đầu nhìn ông ta, "Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Vừa qua sinh nhật 20 tuổi."

Lục Dập hơi hất cằm, cầm tách trà trên bàn lên thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm, ánh mắt lại một lần nữa rơi trên người Tô Uẩn.

"Cô tên gì?"

Mộc Vấn nhìn về phía cô, ra hiệu mau trả lời, Tô Uẩn ngẩng mặt, ngoan ngoãn trả lời: "Tô Uẩn."

Lục Dập nói: "Ừm, quả thật rất đẹp."

Câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên của Mộc Vấn.

Mộc Vấn nhất thời không phản ứng kịp, thuận theo lời anh cũng gật đầu cười, chuyện tiếp theo thuận buồm xuôi gió, phải làm thế nào cũng không cần ông ta lo, chỉ thiếu một lý do để rời đi. Ông ta đưa mắt ra hiệu cho Tô Uẩn, bảo cô đừng quên việc, Tô Uẩn cúi đầu, xem như ngầm thừa nhận.

Thấy đã được đảm bảo, Mộc Vấn cũng bắt đầu tìm cớ rời đi, ông ta xem đồng hồ, vẻ mặt áy náy: "Lục thiếu tướng, tôi đột nhiên có việc gấp cần xuống dưới xử lý, ngài không phiền chứ?"

"Tất nhiên."

Vẫn không từ chối, Mộc Vấn gần như nắm chắc phần thắng, đến cửa ông ta lại lễ phép gật đầu ra hiệu rồi rời đi, sau đó, một tiếng "rầm" đã cách ly mọi sự quấy rầy từ bên ngoài.

Trong phòng, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

"Không định đứng dậy à?" Lục Dập lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Cảm ơn."

"Cô có vẻ rất sợ tôi."

Tô Uẩn lắc đầu, vịn bàn đứng dậy, nhưng vì quỳ quá lâu nên chân đã tê rần, lúc đứng lên sơ ý ngã xuống tấm thảm. Cô hoảng hốt nhắm mắt, đã chuẩn bị tinh thần cho một cú ngã ê chề, nhưng cảm giác đau đớn không hề ập đến, ngược lại, tay cô nóng lên, cô cảm nhận được một lực mạnh kéo mình lại, cả người mất thăng bằng ngã nhào về một hướng.

Cô hoảng loạn ngã vào một vòng tay cứng rắn và nóng rực, theo bản năng ngẩng đầu, lại rơi vào đôi mắt đen sâu không thấy đáy đó.

Như có luồng điện chạy qua, Tô Uẩn lập tức dời mắt, hai tay chống lên ngực người đàn ông, nhất thời có chút lúng túng.

"Xin... xin lỗi."

"Cô còn định ôm bao lâu nữa." Lục Dập lên tiếng.

"Tôi... tôi..." Cả khuôn mặt Tô Uẩn đỏ bừng, quên sạch những lời đã chuẩn bị sẵn.

Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy trên người Lục Dập có một mùi hương dễ chịu khó tả, không giống mùi sữa tắm cũng không phải nước hoa, một người đàn ông sao lại có mùi hương như vậy? Dĩ nhiên đây không phải là điều quan trọng nhất, sự ngượng ngùng vẫn tiếp diễn, ánh mắt nhìn chằm chằm của Lục Dập đáng sợ vô cùng, khiến cô không dám hé răng nửa lời.

Thực ra Lục Dập nói không sai, cô thật sự sợ anh.

Khoảnh khắc Tô Uẩn đứng dậy, trong lòng người đàn ông vẫn còn vương lại mùi hương của cô, ngửi rất mê hoặc. Anh lười biếng ngả người ra sau, nghiêng đầu đánh giá cô. Mọi cử chỉ của Tô Uẩn đều vô cùng lúng túng, giống như một tân binh bị phạt đứng, không biết còn tưởng anh là hổ đói ăn thịt người, chỉ cần nói một câu, động một cái là gặp họa.

Cảnh này trong mắt Tô Uẩn lại biến thành điềm báo của cơn giận, cô càng thêm bối rối, nuốt nước bọt, đầu óc quay cuồng, cuối cùng chỉ nặn ra được một câu: "Trà nguội rồi, để tôi pha lại ấm khác."

Cô sợ Lục Dập lại nhớ đến chuyện trước kia để tính sổ, nhưng lại bị lời cảnh cáo của Mộc Vấn ép cho tiến thoái lưỡng nan. Tô Uẩn thầm cầu nguyện kết quả tốt nhất là hôm đó trời tối, Lục Dập không nhìn rõ gì cả. Dĩ nhiên, đó chỉ là tự lừa mình dối người, ngay sau đó Lục Dập đã lên tiếng.

"Hôm đó cứu cô, cứ thế bỏ đi mà không một lời từ biệt, có phải là hơi bất lịch sự không?"

Anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào đôi chân của Tô Uẩn dưới vạt váy, nhíu mày, dường như đang cân nhắc nên dùng xe cán gãy chân nào trước, rồi ác quỷ lại lên tiếng: "Tiếc thật, tôi còn tưởng cô sẽ cảm ơn người đã cứu mạng mình chứ."

Người phụ nữ giật mình, sau ngày hôm đó, Phổ Lãng Sa quả thực đã biến mất không dấu vết, mọi tin tức đều bị phong tỏa, như thể người này chưa từng tồn tại. Cô sợ hãi lùi lại, không ngờ Lục Dập lại như thấy được chuyện gì mới mẻ, lông mày giãn ra, cười như không cười.

Rõ ràng không uống rượu, tại sao vẫn tồi tệ như ngày hôm đó, cô chỉ cảm thấy anh có khuôn mặt của người tốt, nhưng lại chẳng làm việc gì tốt đẹp.

Trò đùa ác ý thành công, Lục Dập khẽ run người, bật cười thành tiếng, anh thong thả gác tay lên thành ghế sô pha, lại hỏi: "Cô có biết tôi là ai không?"

Tô Uẩn lắc đầu, rồi lại cảm thấy không đúng nên gật đầu, gò má ửng hồng có chút nóng.

Lại như vậy, gật đầu rồi lắc đầu, Lục Dập thấy thật buồn cười, giống cái gì nhỉ? Giống như một con thú cưng đã được thuần hóa, bảo gì làm nấy, gãi đầu một cái còn biết ngoan ngoãn vẫy đuôi.

"Nếu đã biết, vậy cô nói xem tôi là ai." Anh nói với giọng nhàn nhã.

"Lục—" Vốn định nói Lục Dập, nhưng Tô Uẩn không dám gọi thẳng tên, cô liền nói vòng lại, ngoan ngoãn đáp: "Lục thiếu tướng."

Nghe quá nhiều lời tâng bốc, tai Lục Dập cũng sắp chai sạn, nhưng không hiểu sao lại thấy câu này rất thuận tai. Anh khẽ "ừm" một tiếng, rồi lắc lắc ngón tay bảo cô: "Không đúng."

Không đúng? Tô Uẩn ngẩn người, thấy anh ra vẻ sẽ không bỏ qua nếu chưa làm khó được người khác, cô nản lòng thoái chí, nhưng vẫn phải trả lời. Tô Uẩn nghĩ tới nghĩ lui mới tìm được một cách nói, cô cẩn thận thăm dò: "Ân nhân cứu mạng?"

"Lần này thông minh rồi đấy."

Tô Uẩn thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng mọi chuyện sẽ cứ thế cho qua, nhưng một giây sau, lời nói của người đàn ông lại đẩy cô vào dầu sôi lửa bỏng, thậm chí còn tệ hơn. Chỉ thấy Lục Dập khẽ nheo mắt, gần như không chút do dự rút súng từ sau hông, kéo chốt an toàn, động tác vô cùng dứt khoát.

Họng súng đen ngòm, chĩa thẳng vào đầu cô.

Cô cứng đờ người, Lục Dập lật mặt quá nhanh, vừa rồi còn ôn hòa bao nhiêu, bây giờ đã vô tình bấy nhiêu, cô thậm chí không biết mình đã nói sai câu nào chữ nào mà đắc tội với anh, khiến người ta trở tay không kịp.

Kể từ ngày Tô Uẩn ở chùa Phật Tháp chứng kiến bản tính giết người không chớp mắt của anh, cô tin rằng Lục Dập thật sự dám nổ súng giết người mà không chút do dự, và còn có thể vô tội thoát thân. Đối với anh mà nói, giết người chẳng qua chỉ là một cái gật đầu, và thế giới này sẽ chỉ thiếu đi một người phụ nữ tên là Tô Uẩn mà thôi.

"Là tôi đã làm sai điều gì sao?" Cô cả gan hỏi.

Đoàng —

Đáp lại cô là một viên đạn bay tới với tốc độ kinh người.

Tiếng súng nổ vang bên tai, lớn đến mức cô gần như không còn cảm nhận được bất cứ âm thanh nào từ bên ngoài, chỉ thấy rất tê, rất đau. Cô không thể tin nổi nhìn Lục Dập, ánh mắt anh lạnh đến đáng sợ, một lần nữa khiến Tô Uẩn cảm nhận được uy áp không chút nể tình trên người anh. Cô không chết, nhưng đau đến chết đi được, theo sau đó là tiếng một vật nhỏ rơi xuống.

Bông tai bên phải của cô vỡ nát trên thảm, một mảnh vỡ vẫn còn lóe lên ánh sáng đỏ yếu ớt.

Cô sờ lên mặt mình, không biết từ lúc nào đã ướt đẫm. Cảm thấy vùng cổ lành lạnh, Tô Uẩn hít một hơi khí lạnh, run rẩy đưa tay sờ từ xương quai xanh lên, cảm giác ấm nóng dính nhớp thật rõ ràng, mùi tanh xộc tới, cô xòe tay ra, máu chảy dọc cổ tay xuống, nhuộm đỏ vạt váy.

Nếu bây giờ có một chiếc gương, Tô Uẩn sẽ thấy toàn bộ dái tai của mình đã bị mảnh vỡ găm vào đến nát bét, thậm chí trên mặt cũng bị rạch một vết nhỏ, máu đang không ngừng tuôn ra.

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, bởi vì ngay sau đó, họng súng nóng rực kia lại một lần nữa chĩa vào cô.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc