Người đã rút đi, phòng chỉ huy yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Lục Dập ngồi thẳng dậy, lấy túi tài liệu vừa được đưa tới trên bàn làm việc, gỡ các lớp niêm phong, văn kiện dấu đỏ bên trong túi giấy kraft lộ ra một nửa, được mở ra.
Trên giấy trắng mực đen là danh sách tất cả các ứng cử viên được đề cử trong cuộc bầu cử lần này, trong đó nhóm của Sara đặc biệt gây chú ý.
Chẳng trách gần đây lại nóng lòng tìm kiếm phiếu bầu như vậy, hóa ra là đã có con bài tẩy. Nhưng bàn tay đen này cũng vươn quá dài rồi, dám công khai can thiệp vào chính quyền Thái Lan. Anh siết chặt một góc thư, tiện tay lấy ra chiếc bật lửa, "tách" một tiếng, ngọn lửa thiêu rụi lá thư, hắt lên khuôn mặt tuấn tú một vẻ tàn nhẫn.
Thuận tay, người đàn ông nghiêng đầu mượn lửa châm một điếu thuốc, từ từ nhả ra một làn khói. Trong lúc khói tan, ngọn lửa leo trên đầu ngón tay cũng đã hóa thành tro tàn.
Anh lạnh lùng nhìn.
Tiếp theo, sẽ có trò vui để xem đây.
*
Phía Đông · Khu biệt thự Krungthep Kreetha
Hai giờ trước, Mộc Vấn nhận được một cuộc điện thoại. Nghe xong, cả người ông ta từ trong tâm thở phào nhẹ nhõm. Ông ta đã đoán không sai, Lục Dập quả thực đã nắm lấy cành ô liu để lên thuyền này. Tuy nhiên, như vậy vẫn chưa đủ, dù sao cũng không ai lường trước được khi nào anh sẽ trở mặt. Để cho chắc ăn, Mộc Vấn vẫn quyết định dùng lại chiêu cũ, muốn nắm được một điểm yếu.
Sau khi dặn dò xong, ông ta gần như ngay lập tức gọi điện cho Sara, chỉ mong hôm nay mọi việc được bàn bạc thành công, sau đó chờ đợi cuộc bỏ phiếu vào tháng Tám.
Xe quân sự đi một quãng đường dài từ Mae Sai, không đi theo đường vành đai phía Đông nơi Mộc Vấn sắp xếp người tiếp ứng, mà đi đường cao tốc Srirat ở khu vực vành đai.
Phải công nhận Lục Dập đã quá cẩn thận, vào thời điểm quan trọng này, bất kỳ thành viên đảng phái nào tiếp xúc với quân đội cũng sẽ bị truyền thông đưa tin rầm rộ và phân tích, thậm chí còn sớm bị đưa ra những kết luận nội bộ, điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến kết quả bỏ phiếu cuối cùng, vì vậy Mộc Vấn đã bày tỏ sự thấu hiểu trong cuộc gọi được mã hóa.
Sau khi vào nội thành Bangkok, họ đổi sang một chiếc Bentley màu đen không mấy nổi bật, chiếc xe thuận lợi lái vào khu biệt thự.
Người đàn ông trông khá thoải mái, xuống xe rồi vươn vai xoay cổ, vẫn chỉ mang theo một vệ sĩ, không hề lo lắng sẽ xảy ra sự cố bất ngờ giữa đường. Anh còn chưa bước vào cổng, Mộc Vấn đã sớm mở rộng cửa chờ sẵn, thấy anh đến, ông vội vàng phất tay cho người lui xuống, đây là quy tắc do Lục Dập đặt ra, không cho phép bất kỳ ai có mặt.
Lên lầu vào phòng khách, Lục Dập không ngồi xuống, anh nheo mắt, thong dong quét nhìn xung quanh, vừa đi vừa dùng ngón tay gõ thử lên những món đồ trang trí đắt tiền trên bàn, sờ cái này, ngắm cái kia, Lục Dập cầm lấy chiếc bình sứ pháp lam Cảnh Thái viền vàng trên bàn, cầm trên tay ngắm nghía kỹ lưỡng, rồi ngẩng đầu liếc nhìn Mộc Vấn.
"Không ngờ nghị viên Mộc Vấn còn là một nhà sưu tập, bày biện nhiều báu vật quý hiếm như vậy mà không sợ có trộm ghé thăm."
Mộc Vấn không đoán được thái độ của anh là gì, đi theo sau lưng đến thở mạnh cũng không dám, thấy anh đột nhiên hỏi vậy, mồ hôi lạnh sau lưng sắp thấm ướt cả áo khoác, rõ ràng đây là lời nói có ẩn ý đang nhắc nhở mình, ông ta vội cúi đầu: "Những thứ này đều là đồ giả, không đáng tiền, nếu Lục thiếu tướng thích, tôi có thể cho người chuẩn bị vài món quà."
Những món đồ này là thật, và ý muốn tặng quà cho Lục Dập trong lời Mộc Vấn cũng là thật, nhưng người đàn ông không hề đáp lại, anh đặt chiếc bình sứ về lại chỗ cũ, một tiếng "rầm" vang lên, chân bàn rung lên bần bật, cũng khiến tim Mộc Vấn giật thót, người gây ra chuyện lại lắc đầu, thở dài, không biết là thật sự tiếc nuối hay còn có ý khác.
"Sao... sao vậy?"
Lục Dập nhướng mắt, nhìn ông ta cười như không cười: "Ý của ông là cũng tặng tôi một món đồ giả y hệt thế này?"
Mộc Vấn sợ hãi vội vàng giải thích: "Không phải, không phải, dĩ nhiên là phải tặng đồ thật, còn đồ giả thì tôi tự giữ lại."
Anh "Ồ" một tiếng, lúc này mới đi tới chiếc ghế sô pha chính và ngồi xuống. Hôm nay Lục Dập ăn mặc khá tùy tiện, trông như vừa nghe điện thoại xong là đi ngay, chỉ vừa kịp cởi chiếc áo khoác quân phục ra, áo sơ mi quân phục màu sáng bên trong không cài hết cúc, cố tình để mở hai cúc trên cùng, trông vừa nghiêm túc lại vừa phóng túng. Dáng ngồi cũng rất ngông nghênh, chẳng hề câu nệ, một chân đi giày quân đội gác lên mép bàn trà. Nếu cởi bỏ bộ quân phục này, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ anh là một tên côn đồ chính hiệu.
Mộc Vấn vội ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh.
Lục Dập nhướng mày nhìn ông ta: "Tặng đồ thật?"
"Vâng, vâng." Mộc Vấn như một cái máy, gật đầu cười phụ họa.
"Đồ đúng là đồ tốt, xem ra không hề rẻ." Anh khẽ "xì" một tiếng, như nghĩ ra điều gì, ngón tay gõ gõ vào không trung, rồi lại nhìn ông ta, "Thu nhập hàng tháng của một hạ nghị sĩ đương nhiệm ở Thái Lan cộng cả trợ cấp cũng không quá 150.000 Baht, hình như là 113.560 Baht*, tôi nhớ không lầm chứ?"
(*) 113.560 baht: gần 93tr VNĐ
Đột nhiên bị nhắc nhở, Mộc Vấn dấy lên một dự cảm chẳng lành, quả nhiên liền thấy Lục Dập nói tiếp: "Ông nói xem, món đồ đáng giá cả gia tài này, cần bao nhiêu tháng lương của một nghị sĩ mới mua nổi?"
"Ồ, không đúng, phải nói là, cần bao nhiêu tiền thuế tham ô từ các quỹ mới gom đủ?" Anh tự hỏi tự đáp, "Ba quỹ có đủ không nhỉ?"
Lục Dập đột ngột trở nên lạnh lùng.
Mộc Vấn sợ đến cứng cả sống lưng, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Lục Dập, hơi thở hổn hển làm mờ cả mắt kính, "Tôi... tôi—"
Rõ ràng là Lục Dập đang nắm thóp của ông ta, đang gài bẫy ông ta, nên trả lời thế nào cũng là ngõ cụt. Trả lời "đủ" thì sẽ thừa nhận việc tham ô tiền thuế của quỹ cứu trợ, trả lời "không đủ" thì có nghĩa là chiếc bình sứ kia đúng là hàng thật giá trị, và chắc chắn sẽ bị truy cứu nguồn gốc tiền bạc.
Đây rõ ràng là muốn dồn ông ta vào chỗ chết.
Mộc Vấn hồi lâu không nói được một câu hoàn chỉnh, vốn tưởng Lục Dập muốn lật bài ngửa, không ngờ anh lại vỗ vai Mộc Vấn, cười khẽ một tiếng: "Căng thẳng làm gì, tôi đùa chút thôi. Nghe nói nghị viên Mộc Vấn rất có uy tín trong lòng người dân Bangkok, sau này nếu được thăng tiến, có khi con đường của Thái Lan sẽ đi về đâu còn phải xem quyết sách của ông, ông nói có phải không?"
Trò đùa này chẳng vui chút nào, Lục Dập cả trong lẫn ngoài lời nói đều đang nhắc nhở ông ta, nhưng những lời sau đó lại có vẻ kỳ lạ, ông ta ngẩng đầu nhìn vào mắt Lục Dập, đôi mắt đen ấy rất nghiêm túc.
"Lục thiếu tướng quá khen rồi, lòng tôi luôn hướng về người dân, những chuyện khác không dám nghĩ tới."
"Chậc." Lục Dập lắc đầu, "Vẫn là quá hết lòng vì dân, đến tôi cũng thấy hổ thẹn. Chính phủ quân sự và chính phủ nội các tuy là hai phe phái riêng biệt, nhưng đều là vì lợi ích của Thái Lan mà cống hiến. Quân đội, chính phủ và người dân là một nhà, tôi rất mong đợi thành tích chính trị tiếp theo của ông."
"Vâng, vâng." Mộc Vấn không dám nói bừa thêm một câu nào nữa, sợ lại bị gài bẫy, rơi vào thế phải tự chứng minh.
Ông ta đưa tay lấy một hộp dài từ bàn trà, mở ra, bên trong là những điếu xì gà Cohiba dùng để tiếp khách, Mộc Vấn cẩn thận hỏi ý: "Lục thiếu tướng, có muốn thử một điếu không? Xì gà này là quà tặng từ buổi đón tiếp khách quý khi phái đoàn ngoại giao Cuba đến thăm Bangkok ba tháng trước."
Rất thông minh, biết rút kinh nghiệm, nói rõ nguồn gốc trước. Nhưng Lục Dập không có hứng, liền từ chối ý tốt của ông ta.
"Vậy—"
Ông ta định đi thẳng vào vấn đề thì bị tiếng gõ cửa báo cáo cắt ngang, Mộc Vấn khó chịu cau mày nhưng không dám thể hiện ra mặt, vệ sĩ ở cửa thông báo: "Có người muốn gặp."
"Ai."
Mộc Vấn thấy Lục Dập hỏi, mặt ông ta thoáng cứng đờ, đến lúc nào không đến lại đến đúng lúc ông ta định mở lời, ông ta thu lại vẻ mặt, liền thấy vệ sĩ lùi một bước, liếc ra ngoài cửa rồi nói tiếp: "Là cô Tô, con gái của ngài Mộc Vấn."
"Con gái à?" Lục Dập như nghĩ tới điều gì, liếc nhìn Mộc Vấn đang căng thẳng.
Mộc Vấn nói: "Là tôi vừa bảo con bé mang ấm trà lên, ngài không phiền chứ?"
Người đàn ông cười nhạt, rất hào phóng, "Vào đi."
"Vâng." Vệ sĩ mở cửa.
Thấy được cho phép, Mộc Vấn mới thở phào nhẹ nhõm, tuy chưa vào được vấn đề chính nhưng sự đã đến nước này, chỉ đành tùy cơ ứng biến, ông ta vẫy tay gọi Tô Uẩn lại.
Ngoài cửa, cô thong thả gật đầu xem như chào hỏi, Lục Dập ngước mắt lên, hôm nay Tô Uẩn rất khác, cô đã cởi bỏ chiếc váy giản dị bảo thủ để thay bằng một chiếc váy dài màu hồng nhạt, vòng eo thon gọn gần như có thể ôm trọn trong một bàn tay, nhìn lên trên, lớp vải trước ngực chỉ vừa vặn che đi nửa phần xuân sắc, sắc hồng và màu da trắng tương phản, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Gương mặt to bằng bàn tay không trang điểm quá đậm, chỉ có đôi môi đỏ mọng, hai má ửng hồng, như vậy là vừa đủ, trang điểm quá nhiều ngược lại sẽ trở nên tầm thường.
Phải thừa nhận rằng, so với lần gặp đầu tiên, cô đã có thêm phần quyến rũ động lòng người, đúng như lời đồn, là một yêu vật, dĩ nhiên thứ càng đẹp thì càng nguy hiểm.
Người phụ nữ đặt tách trà lên bàn, phủi nhẹ vạt váy, sắp xếp gọn gàng những thứ đã chuẩn bị, sau đó bắt tay vào việc.
Bộ trà cụ màu men ngọc càng làm nổi bật cổ tay trắng đến độ lộ cả gân xanh. Tô Uẩn quỳ trên thảm, tráng ấm chén, tráng trà, dùng nước nóng để trà nở ra, đầu ngón tay thon dài cầm ấm xoay một vòng, dùng hơi nóng đánh thức hương trà, sau đó là công đoạn "xuân phong phất diện", trà và nước quyện vào nhau, hương thơm được kí©ɧ ŧɧí©ɧ triệt để, cuối cùng là "tận hương hiện minh", loại bỏ các tạp chất, chỉ giữ lại hương vị tinh khiết của nước trà.
Loạt động tác trôi chảy gọn gàng, khi trà nóng được bưng lên, cả căn phòng đã ngập tràn hương thơm ngào ngạt. Tô Uẩn vẫn không ngẩng đầu, vì cô cảm nhận rõ ràng một ánh mắt nóng rực đang dò xét từ trên đỉnh đầu mình.