*
Biên giới Thái Lan - Myanmar · Thị trấn Mae Sai
Bánh xe lăn vào con phố náo nhiệt, bụi đường tung bay. Qua ô cửa sổ xe đen kịt có thể thấy tượng Phật Lớn Tam Giác Vàng sừng sững, ánh sáng chiếu xuống lấp lánh. Xe chạy lên cầu Hữu nghị Myanmar - Thái Lan, cờ màu hai bên tung bay thể hiện nền hòa bình giữa hai nước.
Lục Dập chợp mắt một lúc ở ghế sau, vừa mới tỉnh, lười biếng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ xe được hạ xuống một nửa, gió mang theo hơi lạnh từ bờ sông Mê Kông lùa vào qua khe hở, thổi tan cơn mệt mỏi của người đàn ông.
Mae Sai. Thị trấn biên giới cửa khẩu của ba nước Lào, Thái Lan, Myanmar, cùng với Tachileik được gọi là hai thị trấn song sinh. Đứng ở Mae Sai là có thể nhìn thấy cảng và đất đai của hai nước bên kia bờ. Nơi này cũng từng là đại bản doanh của Lục Dập, tính ra cũng đã gần nửa năm anh chưa về doanh trại.
Trạm gác nhận diện biển số, các lớp kiểm tra lần lượt cho qua, chiếc xe từ cây cầu lớn ở khu vực biên giới tiến vào quân khu đóng tại thị trấn Mae Sai.
Trong phòng chỉ huy.
Trên ghế sofa có hai người đang ngồi. Thiếu niên tóc đen lười biếng dựa lưng vào ghế sofa vừa tròn 20 tuổi, nhưng bàn tay cầm chén trà lại không đẹp và non nớt như khuôn mặt. Do quanh năm luyện tập với súng, lòng bàn tay của Eugene đã chai sạn.
Người đàn ông ngồi thẳng thớm bên cạnh có cánh tay vạm vỡ gấp đôi thiếu niên, bên dưới lớp áo sơ mi quân đội mở phanh có một vết sẹo dễ thấy trông rất đáng sợ, nhưng khuôn mặt cương nghị lại có chút ngây ngô.
Eugene không hề kiêng dè, cứ như ở nhà mình, cũng chẳng quan tâm quần áo huấn luyện có dính bụi bẩn hay không, gác đôi giày quân đội lên cạnh bàn rồi dùng giấy lau cho bóng loáng, lau xong liền vớ lấy chén trà tu một hơi, uống xong nhíu mày "phì" một tiếng.
Xong việc, Eugene vuốt mấy cái vào chiếc răng sói đeo trước ngực, "xì" một tiếng rồi nhìn sang.
Buck đưa cho cậu một tờ khăn giấy, "Đại ca, trà này nóng lắm, em vừa thử rồi."
"Thế sao cậu không nói sớm?" Eugene giơ tay định gõ vào đầu cậu ta.
Người đàn ông né được, vẻ mặt không phục: "Đâu phải, là anh không cho em cơ hội nói mà."
"Cậu đúng là có não cũng như không."
Buck tỏ vẻ không vui, Eugene liếc cậu ta: "Sao thế, giờ nói một câu cũng không được à?"
"Không phải," Buck lắc đầu, chỉ vào chân cậu còn đang gác trên bàn, "Anh làm thế này, lát nữa Thiếu tướng về sẽ tức giận, lúc đó cả hai chúng ta đều bị phạt."
"Được, được, Buck, giỏi thật đấy." Eugene tức đến bật cười, "Tôi hỏi cậu, cậu thuộc quyền ai quản? Gọi ai là đại ca?"
Người đàn ông không trả lời, chuyển chủ đề, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa. Eugene thấy cậu ta cứ lắc đầu lia lịa, mất kiên nhẫn đạp cho một cái, trên ống quần Buck lập tức in hằn một dấu chân bùn lớn. Cậu ta bật dậy, thực sự nổi giận. Thấy tình hình không ổn, Eugene vội vàng xoa dịu, đưa tay kéo cậu ta ngồi xuống, "Này này này, đùa thôi mà Buck, cậu bây giờ càng ngày càng không nghe lời rồi đấy."
Buck dễ dỗ, nghe cậu nói xong là hết giận ngay, "Đại ca, anh mà cứ như vậy nữa là em xin Thiếu tướng chuyển đi đấy."
Xì. Đồ to xác, học gì không học lại đi học thói mách lẻo, Eugene đảo mắt khinh bỉ, dùng súng chọc chọc vào người cậu ta: "Đi đi, lát nữa anh Hai đến cậu cứ việc xin, tôi viết báo cáo cho cậu. Chẳng làm được tích sự gì, chỉ có ăn là không ngừng, ghê gớm thật đấy Buck, giờ còn dám mách lẻo tôi à. Tôi thấy cậu đi theo tôi cũng chẳng có tác dụng gì, cút sớm đi cho khuất mắt tôi."
Người đàn ông im lặng.
"Đại ca, em chỉ đùa thôi." Buck nói, "Em sẽ không mách lẻo anh đâu."
"Đi đi, đi ngay đi, lát nữa tôi ký giấy cho cậu, cút được bao xa thì cút." Eugene không chút khách khí mắng.
Thôi vậy, Buck thở dài, "Xin lỗi đại ca."
"Cậu lợi hại quá mà, ghê gớm thật, đừng gọi tôi."
"Anh nói xem Trần Túy có về được không?" Buck không đôi co với cậu ta nữa, chuyển chủ đề.
"Trần Túy?" Eugene nhíu mày, nếu không nhắc đến cái tên này, cậu suýt nữa đã quên mất.
Vốn là sĩ quan phụ tá bên cạnh Lục Dập, một năm trước Trần Túy vì chống lệnh tự ý hành động, lúc trở về gần như mất mạng, không lâu sau thì bị Lục Dập điều đến quân doanh mới để huấn luyện tân binh. Tính đến nay cũng đã hơn một năm, gần đây mới nghe tin sắp được điều về.
"Kệ cậu ta."
Suy nghĩ một chút, Buck cảm thấy dù sao cũng có quen biết với Trần Túy, sau khi được điều về chắc chắn sẽ phải qua lại nhiều hơn, huống chi ba người họ bây giờ là phe cánh thân tín có tiếng nói bên cạnh Lục Dập, không thể quá vô tình được. Cậu ta khuyên: "Em nghĩ chúng ta vẫn nên đứng ra đón tiếp cậu ta một bữa, nếu không sau này còn phải nhờ cậu ta dò hỏi tin tức, lỡ cậu ta không thèm để ý đến chúng ta thì sao."
Eugene nghĩ lại cũng thấy đúng. Trần Túy vẫn có sức ảnh hưởng nhất định trong quân khu, bây giờ được điều động trở lại cũng có nghĩa là đã nắm được quyền lực, sau này phụ tá bên cạnh Lục Dập còn phải nhờ cậu ta thông báo nhiều tin tức nội bộ, chia chác chút lợi lộc, nếu không chỉ có hai người bọn họ cắm đầu vào làm, sợ rằng có chết trong quân doanh cũng đừng hòng tiếp cận được bộ chỉ huy.
Còn chưa kịp gật đầu thì bên ngoài, cửa "rầm" một tiếng bị đẩy ra.
Ánh sáng ngược chiều khiến Eugene phải nheo mắt mới nhìn rõ. Người đàn ông đứng chắn hết nguồn sáng ngoài cửa, dứt khoát cởi áo khoác, tiện tay ném qua. Vệ sĩ đón lấy chiếc áo khoác Lục Dập vừa cởi, rồi khép cửa lại đứng gác bên ngoài.
"Anh Hai." Eugene lập tức ngoan ngoãn đứng dậy.
Buck cũng nhanh chóng đứng nghiêm chào: "Thiếu tướng."
Người đàn ông "ừ" một tiếng, xắn tay áo rồi ngồi xuống sofa.
Eugene chột dạ lau đi những vết bẩn nhỏ trên bàn.
Đối mặt với khí thế không giận mà uy của Lục Dập, Eugene dù có kiêu ngạo, bất tuân đến đâu cũng phải e sợ.
Ngày trước khi mới vào quân đội, Eugene kiêu căng ngạo mạn, ỷ vào gia thế nên gần như đi nghênh ngang trong doanh trại, chẳng coi ai ra gì. Trước khi nhập ngũ, cậu là một công tử bột chính hiệu, tiệc tùng, đua xe, sống trong men rượu và sự xa hoa, gây ra không ít tai họa. Lần cuối cùng, cậu nửa đêm điều lệnh phong tỏa đường trong thành phố để đua xe cho thỏa cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đạp một cú ga tông sập cổng chính của tòa thị chính rồi bỏ xe chạy trốn. Ngày hôm sau tỉnh rượu, lại ngang ngược mang súng gây thương tích cho người khác ở trường, gây ra chuyện khá lớn. Sau khi trốn ở nước ngoài nửa tháng thì bị bắt về, đưa thẳng vào quân doanh để cải tạo, với lý do mỹ miều rằng Eugene ở ngoài xã hội chẳng có ích lợi gì cho người dân Thái Lan, chi bằng vào quân đội rèn luyện tính nết để cống hiến cho đất nước.
May mà Eugene cũng có chí tiến thủ, dựa vào bản lĩnh hơn người mà thăng tiến một mạch, giành được ngôi vị quán quân trong cuộc thi đấu liên quân. Bây giờ có thể đi đúng đường, một nửa là nhờ công của ba cậu ta năm xưa.
Tuy nhiên, con đường thuận buồm xuôi gió trong quân doanh không kéo dài được bao lâu, ở đỉnh cao của tuổi trẻ ngông cuồng, Eugene đã đụng phải Lục Dập.
Xương cốt có cứng đến đâu, bị đánh cũng phải khuất phục. Luận về thân thủ, về tài bắn súng, về khả năng sử dụng vũ khí cơ động, không có thứ gì cậu ta thắng nổi. Hai lần diễn tập quân sự, cả hai lần đều bị Lục Dập đánh cho thừa sống thiếu chết. Sau đó Eugene đã hoàn toàn khuất phục, còn "mua một tặng một" dắt theo cả Buck đến đầu quân.
"Nói thẳng đi." Lục Dập nói ngắn gọn.
"Vâng." Eugene gật đầu, "Hiện tại cuộc diễn tập nội bộ của lục quân đã kết thúc, quân đội đóng ở Myitkyina cũng đã rút về. Dã chiến quân khu số hai của chúng ta đã toàn thắng, mấy sư đoàn bộ binh kia chẳng có tác dụng gì, chỉ cần động ngón tay là bắt gọn, ngay cả nòng pháo cũng chưa kịp khai hỏa mấy lần đã kết thúc chiến dịch."
Cậu vỗ vỗ ngực, rồi lại khinh thường khua tay.
Lục Dập ngước mắt, giọng điệu nhàn nhạt: "Được, viết báo cáo xong, lệnh khen thưởng nửa tháng sau sẽ có."
"Cảm ơn anh Hai!" Eugene kích động đứng dậy, nghĩ đến điều gì đó, lại ngồi xuống.
"Không cần cảm ơn, cậu và Buck lần này dẫn quân cũng vất vả rồi." Lục Dập nới lỏng cổ áo, một tay gác lên lưng ghế sofa, tay áo được xắn lên căng theo cử động, để lộ những đường cơ bắp đẹp mắt. Anh ngửa đầu, dựa vào ghế sofa, ngón tay gõ nhẹ từng nhịp, vẻ mặt có vẻ mệt mỏi rã rời, đôi mắt nhắm nghiền, chỉ để lại một bên sườn mặt cho người đối diện.
Eugene thấy vậy, trao đổi ánh mắt với Buck rồi hỏi: "Anh Hai, sao trông anh có vẻ mệt mỏi vậy?"
Không mở mắt, Lục Dập gõ gõ lên ghế sofa, Buck quen thuộc tiến lên châm cho anh một điếu thuốc để giải khuây và tỉnh táo. Ngậm điếu thuốc trong miệng, anh mới lười biếng từ từ trả lời: "Gần đây nhiều việc, kết quả bầu cử bị trì hoãn mấy lần, khó mà xong được."
Chuyện đó cũng không đáng lẽ ra thế này, Eugene không hỏi ra miệng, chỉ gật đầu, "Vậy anh Hai nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn."
Anh giơ tay ra hiệu không cần nói nhiều.
Thực ra Lục Dập không phải hoàn toàn bận rộn vì chuyện bầu cử. Sapuwat không chỉ giao cho anh việc sắp xếp ghế trong quân khu, mà bây giờ còn phải chuẩn bị cho chiến dịch càn quét ba nước sắp tới, thời gian vốn đã eo hẹp. Hiện tại, quân đội bang Shan ở phía bắc Myanmar lại bắt đầu ra oai, giao tranh ác liệt với các lực lượng vũ trang phía bắc khác như quân đội De'ang và Kachin. Vốn dĩ anh không can thiệp, nhưng khi đạn pháo bay vào Mae Sai thì không thể ngồi yên làm ngơ được. Anh đã phải điều một đợt quân đội ra để dẹp yên, nên bận đến mức đêm đêm khó chợp mắt.
Cơ thể có là sắt thép cũng không chịu nổi sự hành hạ này.
"Anh Hai, nếu quân khu hai đã chắc suất tham gia chiến dịch càn quét ba nước và diễn tập quân sự xuyên quốc gia sắp tới, em và Buck có thể xin dẫn đội được không?" Eugene tự tin đảm bảo: "Bảo đảm hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, dẫn dắt dã chiến quân 101 lập nên thành tích!"
Buck cũng vỗ ngực: "Thiếu tướng, chúng tôi tuyệt đối không làm ngài mất mặt."
Diễn tập quân sự xuyên quốc gia vẫn chưa có quyết định cuối cùng, liệu quân khu hai có được chọn hay không vẫn còn là một dấu hỏi, dù sao việc chọn quân đội nào cũng cần trải qua nhiều vòng sàng lọc. Vì vậy Lục Dập không đồng ý, mở mắt nhìn cậu: "Ngày tháng còn dài, đừng tính toán sớm như vậy, đợi đến khi quân khu được rút thăm rồi hãy nói."
Thôi được, Eugene tiu nghỉu cúi đầu.
"Nhưng bây giờ có một việc, nhất định phải do cậu làm." Lục Dập hất cằm về phía cậu, Eugene lập tức phấn chấn, vội hỏi là việc gì.
"Cảng Mae Sai đã liên lạc với chính phủ Myanmar, gần đây có thể sẽ có bạo động vũ trang ở địa phương, đặc biệt chú ý động tĩnh của quân đội bang Bắc Shan và bang Wa. Cậu dẫn người của ŧıểυ đoàn tuần tra số 23 ở khu vực biên giới đến đóng giữ, nhất định phải trấn áp, không để một quả đạn pháo nào rơi xuống Mae Sai. Có động tĩnh gì phải báo cáo ngay cho tôi."
"Là gã họ Hạ kia?" Cậu tò mò hỏi.
"Phải." Lục Dập gõ nhẹ vào lưng ghế, vẻ mặt lạnh đi.
Cách đây không lâu, anh vừa nhận được một cuộc gọi. Hạ Duật Sinh đã liên lạc với anh, bảo anh hãy khoanh tay đứng nhìn chiến cuộc, đừng xen vào chuyện của người khác. Đương nhiên Lục Dập cũng thực sự không phân thân nổi, không có thời gian để ý đến chiến sự ở biên giới. Hạ Duật Sinh cũng chính vì nhận ra điểm này nên mới dám ngang nhiên phát động tấn công.
Nhưng ngồi yên không làm gì là điều không thể. Chỉ cần một quả đạn pháo rơi xuống đất, dù chỉ là một phân một hào, cũng phải tính toán sòng phẳng.
"Rõ." Eugene nghiêm chào nhận lệnh.