*
Ở đầu cầu thang, Tô Uẩn va phải một người, kéo cô đang miên man suy nghĩ trở về thực tại. Người phụ nữ có vẻ mặt dịu dàng, nụ cười vô hại, chén trà trong tay bị đổ cũng không tức giận, bà ta lấy khăn giấy lót sẵn trong khay ra, cẩn thận lau đi vùng da bị nước nóng bắn vào làm bỏng đỏ trên tay.
"Xin lỗi." Tô Uẩn nói.
"Cô không sao chứ? Là do tôi không để ý." Bà ta vội đặt khay lên chiếc bàn ở hành lang, định nắm tay Tô Uẩn để xem xét, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị đối phương lặng lẽ né tránh.
"Tôi không sao."
Người phụ nữ sững sờ.
Cô nói khá lịch sự, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, vẻ mặt lạnh lùng.
Người phụ nữ tên là Sa Na, là tình nhân được Mộc Vấn công khai nuôi ở nhà từ nửa năm trước, còn mẹ của Tô Uẩn, người phụ nữ tự nguyện sa đọa đó, đã nhường lại vị trí người vợ, cứ ngỡ làm vậy có thể khiến người đàn ông hối hận.
Vô cùng ngu ngốc.
Tô Uẩn lau vệt nước bắn trên mặt, nghiêng người lách qua, hất cằm về phía bà ta, ra hiệu Mộc Vấn đang ở bên trong, rồi rời đi mà không nói thêm một lời nào.
Sa Na nhìn bóng lưng cô, khựng lại một chút, rồi bưng khay lên đi vào thư phòng.
Ra khỏi cửa chính, Tô Uẩn không về phòng mình mà đi sang biệt thự ở sân bên.
Bên ngoài biệt thự không bật đèn, nhìn từ ngoài vào không thấy một chút sức sống, ngay cả người hầu cũng không có. Vào trong sân, cô chỉ có thể dựa vào trực giác để đi loạng choạng trên con đường sỏi đá, đến cửa, Tô Uẩn theo thói quen tìm chìa khóa.
Cửa mở ra, bên trong vẫn một mảnh tối đen. Giờ này Na Lâm vẫn chưa ngủ, không bật đèn chẳng qua là để trừng phạt bản thân phải suy ngẫm, Tô Uẩn quen đường quen lối tìm đến công tắc, "cạch" một tiếng, phòng khách rộng lớn tức thì sáng bừng. Cô đi dọc cầu thang, đến phòng của Na Lâm.
Cửa không khóa, cô đẩy thẳng vào, đèn trong phòng bật sáng, Tô Uẩn cũng nhìn rõ người đang quay lưng về phía mình trên giường.
Na Lâm đột nhiên tức tối đấm xuống giường, quay đầu trừng mắt hung tợn với cô: "Tại sao lại bật đèn! Tại sao lại bật đèn!"
Tô Uẩn nhìn bà với vẻ mặt vô cảm, bước đến bên cạnh rồi ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà hết lần này đến lần khác, "Mẹ, là con đây."
Người phụ nữ như nhận ra điều gì, hoang mang cúi đầu nhìn cô chăm chú, sau khi nhận ra, cơ thể bà run lên từng cơn, rồi đưa tay ôm chặt đầu Tô Uẩn, "Là con, là con, Uẩn Uẩn của mẹ."
Nói xong, bà lại đẩy cô ra, đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu trông vô cùng đáng sợ. Tô Uẩn sắp quên mất Na Lâm trước kia trông như thế nào rồi, rõ ràng là một người phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng, vậy mà giờ đây lại biến thành một kẻ điên loạn.
Na Lâm run rẩy đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô: "Là ông ta bảo con đến à?"
Nhắc đến Mộc Vấn, Tô Uẩn lạnh mặt, thẳng thừng nói với bà là không phải.
Cảnh tượng như thế này về cơ bản diễn ra vài lần mỗi tuần. Mỗi khi Tô Uẩn đến, Na Lâm đều hỏi một câu về Mộc Vấn. Rốt cuộc, bà vẫn còn ôm hy vọng với ông ta, dù cho Mộc Vấn đã ngang nhiên đón người phụ nữ kia về nhà, Na Lâm vẫn tự lừa dối mình.
"Sao ông ta dám... Sao ông ta dám chứ." Na Lâm như quả bóng xì hơi, thân hình mỏng manh như tờ giấy, tấm lưng co quắp lại.
Tô Uẩn không trả lời bà, đi sang một bên kéo ghế ngồi xuống, nhìn quanh một lượt, những thứ có thể đập phá đều đã được cất đi, ngay cả rèm cửa cũng bị đóng kín, gió lùa qua khe hở thổi vào, lạnh lẽo và cô quạnh.
Cô cúi người lại gần, an ủi: "Mẹ ráng chờ thêm một chút, con sẽ nghĩ cách, được không?"
"Còn cách nào nữa chứ... có thể có cách nào được đây." Na Lâm lẩm bẩm.
Bà không cam tâm hành hạ bản thân đến bộ dạng không ra người không ra ma thế này, nhưng không còn cách nào khác. Khi chính phủ thanh trừng, toàn bộ tài sản trong nhà đều bị tịch thu, ngọn núi chỗ dựa mà bà hằng ỷ lại đã sụp đổ tan tành, Na Lâm không còn chút quyền lên tiếng nào nữa.
Bà đã từng đau khổ cầu xin người đàn ông đó, nhưng tin tức nhận lại là ông ta vì muốn bảo toàn quyền lực của mình mà chọn cách tránh né nguy hiểm, còn lừa gạt bà rằng hiện tại tình hình đang căng thẳng, đợi cục diện ổn định sẽ ra tay. Lúc đó, Na Lâm ngây thơ tin rằng chỉ cần qua được cơn sóng gió này là ổn, nhưng chờ mãi chờ mãi chỉ thấy người thân bên cạnh lần lượt vướng vào vòng lao lý, sau đó là tin tức Mộc Vấn có tình nhân.
Từ đó Na Lâm khép mình trong tuyệt vọng, không gặp bất cứ ai.
Tô Uẩn bỗng nghẹn ngào, im lặng hồi lâu, cuối cùng ánh mắt kiên định nói: "Sẽ có cách thôi, đến lúc đó con sẽ đưa mẹ rời đi."
Người phụ nữ ôm mặt, vẻ mặt đau đớn: "Mẹ còn đi được nữa không? Mẹ chẳng còn gì cả." Bà như nghĩ đến điều gì, rút tay ra nắm chặt lấy Tô Uẩn, cảm xúc trở nên kích động: "Ban ngày mẹ nghe người giúp việc nói ông ta thường xuyên đưa con đến các bữa tiệc của quan chức, con đừng đi! Mẹ không cho phép ông ta đưa con đi! Những nơi đó không phải là nơi tốt đẹp gì đâu!"
Rõ ràng bà biết nội tình gì đó nên mới mất kiểm soát một cách bất thường như vậy. Na Lâm đang bảo vệ cô, Tô Uẩn biết điều đó. Cô nói theo lời bà: "Con không đi, mẹ yên tâm, mẹ ráng chờ thêm một chút nữa là chúng ta có thể ra ngoài rồi."
Na Lâm tựa vào vai cô khóc nức nở.
Thực ra Tô Uẩn không phải con ruột, chuyện này ai cũng biết. Năm đó khi Na Lâm đưa cô từ trại trẻ mồ côi về, cô đã chín tuổi. Một đứa trẻ chín tuổi đã có suy nghĩ của riêng mình. Tô Uẩn chỉ nhớ ngày hôm đó Na Lâm cười rất vui, đến cả sợi tóc cũng như đang nhảy múa. Mộc Vấn đưa cô lên xe, trong mười một năm sau đó, ông ta đã hết lòng đóng vai một người ba tốt, một người chồng tốt. Khung cảnh gia đình hạnh phúc vốn có lại thay đổi nghiêng trời lệch đất từ một năm trước.
Mộc Vấn diễn rất giỏi, một lần diễn kéo dài suốt mười một năm.
Mãi cho đến một năm trước, gia đình bên ngoại của Na Lâm bị cấp trên ra tay chèn ép, rồi lại bị luận tội ở Thượng viện, quan chức bị bãi miễn và hoàn toàn thất thế. Mộc Vấn không chỉ khoanh tay đứng nhìn, thậm chí còn lạnh lùng ngoảnh mặt làm ngơ khi Na Lâm khổ sở cầu xin, chỉ sau một đêm đã biến thành một con người khác.
Ông ta ngạo mạn, quên rằng thời trẻ đã phải bám vào cành cao quyền thế mới có được địa vị như hôm nay. Một khi công thành danh toại liền một cước đá phăng mọi chướng ngại vật bất lợi, bao gồm cả Na Lâm.
Mọi người đều biết Na Lâm là một con cờ đã bị phế bỏ, Mộc Vấn chưa bao giờ yêu bà, chỉ có Na Lâm là không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này, lựa chọn tự lừa dối bản thân.
Tô Uẩn muốn kéo bà ra khỏi vòng xoáy đó, và vẫn luôn cố gắng, nhưng con đường phía trước còn xa, đầy rẫy gian nan hiểm trở. Cô không quyền không thế, muốn lật ngược tình thế ở một đất nước Thái Lan nơi quan chức bao che cho nhau, một tay che trời quả thực là chuyện hoang đường.
Bầu trời bên ngoài, là một màu đen.
Mọi hành động của cô đều phải dựa vào thái độ của Mộc Vấn, và Na Lâm chính là điểm yếu để ông ta uy hiếp cô. Nếu không làm, Mộc Vấn sẽ kích động Na Lâm để ép buộc cô. Tô Uẩn cũng đã từng bi quan nghĩ rằng mình không thể nào xoay chuyển được tình thế, nên đã hết lần này đến lần khác thỏa hiệp, nhưng bây giờ cô đã có suy nghĩ mới.
Sau khi an ủi Na Lâm xong, cô đứng dậy, nhìn người phụ nữ đã ngủ say trên giường, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
Tâm trạng cũng lắng đọng lại vào khoảnh khắc này.
Nếu bầu trời bên ngoài cũng đã định là một màu đen, vậy thì không ai có thể may mắn thoát khỏi, tất cả cùng xuống địa ngục đi.