Vì Quyền (Cán Bộ Cấp Cao, H)

Chương 10: Câm lặng

Trước Sau

break

Sau tiếng súng là sự im lặng đến nghẹt thở.

Cô không thể tin nổi mà mở to mắt, đồng tử run rẩy, nước mắt lưng tròng.

Người đàn ông không chút thương hoa tiếc ngọc, hất họng súng ra hiệu cho cô nhặt thứ trên đất lên. Tô Uẩn cố gắng giữ bình tĩnh, ngoan ngoãn nhặt mảnh kim loại nhỏ đã vỡ nát và cháy đen dưới đất lên, mảnh kim loại vẫn đang nhấp nháy ánh sáng đỏ yếu ớt. Cô dùng sức một cách kín đáo, rất nhanh, ánh sáng đỏ trong tay cô đã tắt ngấm.

Chân cô như không nghe theo sự sai khiến, cứ đứng sững tại chỗ, một lúc lâu sau, người trên ghế sô pha lạnh lùng nói: "Lại đây hay là ăn thứ đó, cô tự chọn đi?"

Tuy nói vậy, nhưng Tô Uẩn có thể nhận ra ý của anh, cô đành lê bước chân cứng đờ đến bên cạnh anh, dừng lại ở mép ghế sô pha.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, vạt váy của Tô Uẩn khẽ lướt qua ống quần của người đàn ông. Cô không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt anh, càng không dám đối diện với ánh mắt dò xét vẫn luôn dừng trên người mình. Đứng ở đây, Tô Uẩn cảm thấy mình như một phạm nhân, nói thêm một câu cũng sẽ bị xử bắn.

"Ngẩng đầu lên."

Cô ngẩn ra một lúc, rồi ngoan ngoãn ngẩng cằm, ánh mắt bất ngờ chạm phải nhau. Đôi mắt đen kia quá sắc bén, dù không nói gì cũng tỏa ra áp lực, chỉ một cái nhìn, cô đã thua cuộc.

Lục Dập nghiêng đầu nhìn mảnh kim loại cô đang nắm chặt trong tay, vẻ mặt khinh bỉ, khóe miệng nhếch lên một đường cong, khó phân biệt là vui hay giận.

"Cô có biết tự ý ghi âm sẽ có hậu quả gì không?"

Lời vừa thốt ra, trong lòng Tô Uẩn kinh hãi. Cô làm sao mà không biết hậu quả, tự ý ghi âm các cuộc gọi, các quyết sách mật, dù ở bất cứ trường hợp nào, cũng sẽ bị phán tội rất nặng. Pháp luật Thái Lan vô cùng nghiêm khắc, Lục Dập hoàn toàn có thể xử lý cô theo tội danh gián điệp tiết lộ bí mật.

Nhưng cô sẽ không thừa nhận, nghĩ đến đây, trong mắt cô lại rưng rưng vài giọt lệ, ra vẻ ngây thơ vô tội, nửa quỳ xuống bên chân anh.

Người đàn ông cứ thế quan sát hành động của cô, mặc cho Tô Uẩn bám vào lớp vải trên đùi anh.

Ở góc độ này, cảnh xuân bên trong cổ áo cô hiện ra không sót một chi tiết. Qua khoảng hở rộng rãi, anh nhìn thấy rõ nụ hồng đang ẩn hiện trên lớp vải, cọ xát theo từng cử động của Tô Uẩn. Hơi thở của cô nặng nề, lồng ngực phập phồng dữ dội, không cần đoán cũng biết cô đang sợ hãi đến mức nào.

Thật thú vị, anh thản nhiên thu hồi ánh mắt.

Tô Uẩn vẫn còn đang hoảng sợ lắc đầu, Lục Dập bật cười khinh miệt, anh dùng súng gõ nhẹ vào tay cô, nụ cười chỉ kéo dài vài giây rồi lại trở nên sắc bén: "Cô thật không thành thật."

Mảnh vỡ trong tay bị họng súng cứng rắn ép ra, lòng bàn tay mở rộng, thứ đó đã vỡ nát, có thể thấy Tô Uẩn đã dùng sức đến mức nào để hủy vật diệt chứng. Đây là quyết tâm sống chết không thừa nhận, nhưng anh cũng không thực sự truy cứu nguồn gốc của thứ này, anh đổi chủ đề hỏi cô: "Cô nói xem, nếu tôi muốn đưa cô về, có phải là rất dễ dàng không?"

Muốn đưa về ư? Tô Uẩn đột nhiên kinh hãi, ngạc nhiên nhìn anh, nhưng người đàn ông vẫn cười như không cười nói tiếp.

"Chỗ tôi thiếu gì cũng được, nhưng không thiếu các loại hình phạt tra tấn người." Anh khẽ "xì" một tiếng, nói giọng chế giễu: "Thế này đi, cô theo tôi về, khi nào chịu nói thật thì tôi cho ra ngoài."

"Hoặc là, bây giờ tôi bắn chết cô tại đây." Anh nói rất nhẹ nhàng, "Cho đỡ phiền."

Nghe xong, Tô Uẩn nhất thời không phân biệt được lời anh nói là thật hay giả, nhưng nhìn vẻ mặt anh lại không giống như đang nói đùa, những lời đã chuẩn bị sẵn trong đầu cô hoàn toàn rối loạn.

Nếu thật sự bị anh đưa vào phòng tra tấn, đừng nói là tiếp tục công việc, e rằng có thể sống sót ra ngoài cũng đã là một hy vọng xa vời.

Cô lắc đầu nguầy nguậy, đuôi mắt ửng hồng, đôi mắt ngấn nước lộ rõ vẻ kinh hãi, ngón tay nắm chặt vạt váy, bộ dạng vừa muốn nói lại vừa không dám nhìn anh trông thật đáng thương.

Ánh mắt anh di chuyển từng chút một, từ trên xuống dưới, giọt máu đỏ tươi từ dái tai nhỏ xuống chiếc cổ trắng ngần của cô, vừa chói mắt lại vừa mang một vẻ yêu diễm lạ thường. Giọt máu như những nụ hoa, nở rộ, điểm xuyết trên vạt váy, đúng là một bức tranh mỹ nhân tuyệt đẹp, anh nheo mắt lại.
Cuối cùng, khẩu súng kề trên cổ tay cô được thu lại, Tô Uẩn khẽ thở phào.

Giọng nói trầm thấp truyền đến: "Đùa chút thôi, tôi không giết phụ nữ."

Vẻ mặt Lục Dập khôi phục như thường, như thể người vừa rồi dùng bộ mặt lạnh lùng dọa người không phải anh, Tô Uẩn không khỏi cảm thán, cô không phải đang giao tiếp với một con người, mà trước mặt cô là một con hổ mặt cười sẵn sàng xé xác con mồi bất cứ lúc nào.

Tha thì tha, nhưng Lục Dập vẫn chế nhạo cô: "Nhất là một người câm như cô."

Sắc mặt Tô Uẩn nhất thời cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng thu lại vẻ mặt, cô và Lục Dập gặp nhau mới vài lần, mà lần nào anh cũng trêu chọc bằng những trò đùa ác ý và vô vị như thế, bất kể là lần nào, Tô Uẩn đều thấy không buồn cười, ngược lại, cô thấy Lục Dập hoàn toàn là một cầm thú đội lốt người, dù đã cứu mình mấy lần, sau khi tiếp xúc, cô vẫn giữ vững suy nghĩ này.

Mà bây giờ, cô phải bị động thỏa hiệp với con ác hổ này.

Cô lấy hết dũng khí đối diện với ánh mắt của Lục Dập, ngón tay men theo vải quần trượt lên, nói thẳng: "Tôi có chuyện muốn nói."

Xì. Bây giờ lại muốn nói, Lục Dập dù tính tình tốt đến đâu cũng có giới hạn, anh gạt tay cô ra khỏi đùi mình, lạnh lùng nói: "Hóa ra cũng biết nói chuyện, tôi còn tưởng cô là người câm."

Lờ đi sự khinh miệt của anh, Tô Uẩn nắm chặt cơ hội bám lên lần nữa, cũng chẳng màng có khó xử hay không, dùng hết sức cố gắng nặn ra nước mắt, giả lại vẻ đáng thương như lần đầu gặp mặt, giọng nói mềm nhũn đến tan xương.

"Tôi không phải người câm, tôi thật sự có chuyện muốn nói, tôi có thứ mà anh muốn."

Nghe vậy, Lục Dập có chút hứng thú, nghi hoặc kêu lên một tiếng "Ồ?", cũng không tiếp tục gạt tay cô ra, mà ghé sát lại nhìn cô: "Vậy cô nói thử xem."

Gương mặt tuấn tú phóng đại từng chút một trước mặt cô, gần đến mức hơi thở khẽ lướt qua gò má, gây cảm giác ngưa ngứa, Tô Uẩn có chút không tự nhiên, ánh mắt đảo đi, tiếp tục nói: "Bây giờ tôi vẫn chưa thể nói cho anh biết, ba ngày sau—"

Lời còn chưa dứt, Lục Dập đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, không chút lưu tình hất tay cô ra, Tô Uẩn bị một lực bất ngờ đẩy ngã xuống tấm thảm.

Dù đã quen với bản tính lật mặt của Lục Dập, cô vẫn chưa thể thích ứng được, ví như bây giờ, người đàn ông khoanh tay đứng nhìn từ trên cao, ánh mắt vừa khinh miệt vừa lạnh lùng, tựa như đang nhìn một con kiến không biết tự lượng sức.

"Cô Tô, tôi không có nhiều thời gian để chơi trò chơi với cô đâu."

Nói đến đây, anh còn cười nhạo một tiếng, cứ giữ nguyên tư thế, mũi giày quân đội hơi nhếch lên, nâng cằm cô lên như đang trêu một con chó, "Chỉ với chút can đảm và bản lĩnh này, lần sau hãy học cách nhìn thẳng vào người khác khi nói chuyện trước đã."

Dù bị nhìn thấu và buông lời sỉ nhục, Tô Uẩn cũng không nản lòng, cô nghiêng đầu né động tác của anh, rồi lập tức đứng dậy định kéo tay áo Lục Dập, "Tôi có thể giúp anh, tôi biết rất nhiều bí mật của ông ta."

Đối với việc Lục Dập muốn gì, và tại sao lại đồng ý lời xin gặp của Mộc Vấn, Tô Uẩn cũng không rõ lắm, nhưng có một điểm có thể chắc chắn, chính phủ quân sự sẽ không thật sự hợp tác với ba đảng phái lớn, cục diện bây giờ chẳng qua chỉ để thăm dò thái độ của các bên mà thôi, Lục Dập đại diện cho quân đội, đương nhiên không hy vọng để đảng 'Vì Thái' được hưởng lợi, chỉ mong mấy đảng phái tranh quyền đoạt lợi, gây lục đục nội bộ, để chính phủ quân sự nhân lúc hỗn loạn mà chiếm lấy quyền lực, cho nên đây cũng là lý do vì sao Tô Uẩn dám đánh cược một phen.

Cô cược Lục Dập sẽ nhận lấy điểm yếu của đảng 'Vì Thái'.

Thế nhưng cô đã tính sai, Lục Dập thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái, chỉ buông lại một câu: "Thật xin lỗi, cô Tô, tôi không có hứng thú với chuyện đó."

Nói xong, anh đứng dậy đi ra cửa.

Tim Tô Uẩn hẫng một nhịp, chuẩn bị lâu như vậy, nói thất bại là thất bại, cô tuyệt đối không thể lãng phí cơ hội lần này, dứt khoát đánh liều, cô lấy hết can đảm níu lấy tay áo anh.

Cảm nhận được một lực kéo nhỏ, Lục Dập bất giác dừng lại, nghiêng đầu, Tô Uẩn đôi mắt ngấn lệ nhìn anh: "Xin anh, Thiếu tướng Lục, anh đưa tôi đi có được không?"

Ồ. Ra là biết không được nên đổi cách khác, Lục Dập cười lạnh một tiếng, gạt tay cô ra, còn ghét bỏ phủi phủi tay áo: "Xem ra Nghị viên Mộc Vấn đã uổng công nuôi một cô con gái ngoan."

Một câu nói không đầu không đuôi như vậy khiến sắc mặt Tô Uẩn trắng bệch, ngay cả động tác níu giữ cũng dừng lại, cô trơ mắt nhìn Lục Dập rời đi, cô không thể xác định được ý trong lời nói của Lục Dập, ít nhất tình hình trước mắt không lạc quan, phe của Lục Dập vẫn đứng về phía Mộc Vấn, thậm chí có khả năng sẽ tiết lộ những lời vừa rồi.

Cô không dám cược.

Cửa "rầm" một tiếng đóng lại, ngăn cách mọi sự ồn ào, không khí thoang thoảng mùi thuốc súng và mùi máu tanh, cô không chút biểu cảm sờ vệt máu trên dái tai, dính nhớp, tanh tưởi, cơn đau như đã bị gây tê, không còn chút cảm giác nào.

Cô ngồi xổm xuống, thu dọn đống bừa bộn trên mặt đất, dòng suy nghĩ miên man.

Thứ trong tay không đưa ra ngoài được, Mộc Vấn sẽ không thể sụp đổ, hiện tại khó khăn không có nghĩa là hoàn toàn vô vọng, cho dù hy vọng mong manh, cô cũng quyết không ngồi chờ chết nhìn Mộc Vấn từng bước thăng tiến, càng nghĩ, sắc mặt Tô Uẩn càng lạnh, nếu không phải vì lo lắng bằng chứng từ tay mình tuồn ra ngoài sẽ bị người của đảng 'Vì Thái' lần theo dấu vết để thanh toán, cô đâu đến nỗi phải nhẫn nhục đi cầu xin một con hổ mặt cười tính tình thất thường.

Nhưng tình hình đã vượt ngoài dự đoán của cô, cô muốn kéo Mộc Vấn xuống bùn mà vẫn có thể toàn thân rút lui không bị đảng 'Vì Thái' truy cứu, thì nhất định phải có một chỗ dựa.

Khó khăn đến mấy, cô cũng phải thử.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc