Rầm—
Cửa lại bị đá tung ra một lần nữa, Mộc Vấn đùng đùng nổi giận đi đến bên ghế sofa chất vấn: "Tình hình gì thế, con cứ trơ mắt nhìn cậu ta đi vậy sao?"
"Ba không thấy sao? Con không giữ được anh ta." Tô Uẩn thu dọn đồ đạc xong, nhìn thẳng vào ông ta.
Hình ảnh trong màn hình lại hiện lên trong đầu, nhìn những mảnh vỡ trong thùng rác, Mộc Vấn tức sôi máu, đến thời khắc mấu chốt lại xảy ra sự cố, phen này thì hay rồi, chẳng được tích sự gì, lúc đi Lục Dập có gọi cho ông ta một cuộc điện thoại, để lại một câu.
"Chuyện từ từ bàn."
Nói năng mập mờ, chẳng hiểu ra sao.
"Sau đó con đã nói gì với cậu ta?" Mộc Vấn nhớ lại trong video tuy không ghi được tiếng, nhưng Tô Uẩn đã nói chuyện một lúc, hai người đã trao đổi không ít.
"Còn có thể nói gì nữa, những gì ba bảo con làm, con đều đã làm, anh ta không ở lại thì con biết làm sao." Tô Uẩn có chút bất lực, "Ba, không phải ba không biết anh ta không gần nữ sắc hay sao, thay vì bắt con tốn công vô ích với anh ta, chi bằng nghĩ cách—"
Chát.
Một tiếng giòn giã vang lên.
Cả khuôn mặt Tô Uẩn bị đánh lệch sang một bên, đầu óc trống rỗng trong giây lát.
Rất đau, răng như muốn lung lay, phát ra tiếng kêu răng rắc, máu từ chân răng rỉ ra, cả khoang miệng toàn vị gỉ sắt.
Cô thu lại tia hận ý thoáng qua, ôm má sưng đỏ cúi đầu nói một câu xin lỗi.
Mộc Vấn vẫn còn đang nổi nóng: "Đừng nói nhiều lời vô ích, lần này không được thì đổi lần sau, thành công hay không thì con tự liệu lấy, đừng quên mẹ con vẫn còn ở phòng bên cạnh."
Ông ta bỗng hất cằm về phía cửa sổ, vẻ mặt dịu đi không ít: "Uẩn à, con là con gái của ba, ba không thương con thì ai thương con, làm tốt rồi, sau này chúng ta vẫn là một gia đình hòa thuận, con nói có đúng không?"
Cái gọi là người một nhà chính là năm lần bảy lượt đẩy cô vào chỗ nước sôi lửa bỏng, đúng là một người ba tốt, Tô Uẩn thầm cười lạnh trong lòng.
"Con biết rồi."
Mộc Vấn vừa định nói tiếp gì đó thì điện thoại reo, không cần ông ta phất tay ra hiệu, Tô Uẩn đã hiểu ý lui ra, trước khi đóng cửa, ánh mắt cô dừng lại ở động tác cầm điện thoại của ông ta, nhìn sững hai giây rồi mới đóng cửa lại.
Điện thoại được kết nối, giọng Sara sang sảng: "Chuyện làm đến đâu rồi?"
Mộc Vấn ho khan một tiếng, giải thích: "Xảy ra chút sự cố."
"Sự cố?" Giọng Sara cao lên, "Ông đang đùa với tôi đấy à? Lần nào cũng xảy ra sự cố, không lấy được 250 phiếu của quân khu thì cả ông và tôi đều phải cuốn gói khỏi vũ đài chính trị sớm. Tôi nghe nói gần đây bên Marothai đang thừa cơ giở trò sau lưng, ngay cả Layut cũng công khai ngấm ngầm vận động phiếu bầu cho hắn, số phiếu chỉ tăng không giảm, bây giờ ngay cả truyền thông cũng nghiêng về phía hắn, tin tức tràn lan khắp nơi, các sạp báo toàn là đảng 'Kiến Quốc', cứ tiếp tục thế này, người bị hạ bệ chỉ có thể là chúng ta."
Layut, tiền thân là Tư lệnh Lục quân, dù đã từ nhiệm nhưng vẫn có tiếng nói ở Thái Lan, đảng 'Kiến Quốc' là một trong ba đảng phái lớn mạnh nhất, đứng sau đảng này là nhiều quan chức chính phủ kỳ cựu, trong hai năm cầm quyền gần đây cũng đã có vài Thủ tướng đắc cử thành công, ví dụ như Layut, ông ta cũng từng kiêm nhiệm cả chức Tư lệnh Lục quân và Thủ tướng, đó cũng là một thời đại khác của chế độ độc tài quân sự.
Đương nhiên bây giờ sẽ không xảy ra những sự việc như vậy nữa, ở Thái Lan, các đảng phái chính trị đã lật đổ thời đại bị đàn áp, quân đội trị quốc chỉ còn là quá khứ, hiện tại là cục diện kiềm chế lẫn nhau, ngang sức ngang tài.
Mộc Vấn suy nghĩ một chút, liên hệ đến lời của Lục Dập, ông ta nói: "Có lẽ Lục Dập có ý khác."
"Ý gì?"
"Nếu cậu ta đã có thể đến nhận lời, chắc chắn là có ý đồ, chỉ là chúng ta chưa đưa ra câu trả lời mà cậu ta muốn, còn về việc cậu ta muốn gì, tôi nghĩ có thể liên quan đến Marothai."
Theo quan sát của Mộc Vấn, Lục Dập bắt đầu thay đổi thái độ và nhận lấy cành ô liu này là từ khi Marothai chiếm được ưu thế lớn, nếu tin đồn bên ngoài rằng hai anh em họ không hòa thuận là thật, vậy thì chuyện này cũng gián tiếp chứng minh tính xác thực của nó, Lục Dập, thật sự muốn hạ bệ đảng 'Kiến Quốc', bất kể là vì tư tâm hay là mệnh lệnh của Sapuwat từ cấp trên, mục đích đều là để đè bẹp hoàn toàn Marothai.
Ông ta vừa giữ điện thoại vừa nói tiếp: "Có thể thử mượn hoa cúng Phật, kéo Marothai xuống một chút, dù sao cũng chẳng hại gì đến chúng ta, biết đâu đoán đúng, Lục Dập lại có thể giúp chúng ta một tay."
Nói thì nói vậy, nhưng Sara vẫn có một chút nghi ngờ, không vì lý do nào khác, mà là gần đây có một người khác tìm đến cửa đề nghị giúp đỡ.
"Hạ Duật Sinh."
Người này là tư lệnh quân phiệt của bang Wa và khu đặc biệt Shan, ở Tam Giác Vàng cát cứ một phương, hô mưa gọi gió, dưới trướng nắm giữ đội quân United Wa State Army* có thực lực sánh ngang quân đội chính quy, đóng giữ một phần đất đai ở biên giới Thái-Myanmar, tuy vẫn luôn duy trì trạng thái nước sông không phạm nước giếng với chính phủ nước láng giềng, nhưng mấy năm gần đây biên giới hỗn loạn, tay chân của hắn không ngừng thăm dò chính sự nội bộ Thái Lan, âm mưu mở rộng thế lực một cách hợp pháp, Sara đã chạm mặt vài lần nhưng chưa tiếp xúc sâu, bây giờ hắn tìm đến vào thời điểm nhạy cảm này, chính là vì cuộc bầu cử.
(*)Quân đội Bang Wa Thống nhất (United Wa State Army - UWSA), cánh quân sự của Đảng Nhà nước Wa Thống nhất (UWSP). Đây là một đội quân dân tộc thiểu số mạnh mẽ, có ảnh hưởng lớn ở bang Shan, Myanmar, được trang bị tốt và là lực lượng vũ trang lớn nhất ở miền bắc Thái Lan.
Ý của Hạ Duật Sinh là, trong tay hắn có thứ có thể giúp ông ta lên nắm quyền.
Lợi ích thì có lợi ích, nhưng Sara lo ngại những trở ngại sau khi chấp chính, Hạ Duật Sinh muốn có giấy phép hợp pháp hóa sòng bạc, muốn có giấy phê duyệt cho các nhà máy quân sự ở khu đặc xá Thái Lan, hiện tại chỉ là như vậy, sau này không biết còn đòi hỏi gì nữa, chỉ một việc thôi cũng đủ để kéo ông ta xuống bùn.
Việc gì lợi ích càng lớn, rủi ro cũng càng lớn, Sara vẫn đang cân nhắc, nếu đạt được thỏa thuận với Lục Dập, thì không cần phải kết giao với một quả bom hẹn giờ nguy hiểm.
Suy cho cùng, Hạ Duật Sinh là một kẻ có tham vọng quá lớn lại thù dai, sau này nếu lợi ích bị đe dọa sẽ rất khó kiểm soát.
Ông ta thở ra một hơi, nói với Mộc Vấn: "Ông liệu mà làm, mọi việc phải ổn thỏa, buổi diễn thuyết vận động của tôi ở Chiang Mai vào nửa cuối tháng này không được xảy ra vấn đề gì, đây là thời cơ để giành phiếu bầu trong khu vực."
Ý là nhắc nhở Mộc Vấn gần đây phải biết thu mình lại, chuyện quỹ cứu trợ phải được ém nhẹm, giai đoạn bầu cử đang hồi gay cấn, không thể có một chút bê bối nào.
Mộc Vấn gật đầu cam đoan sẽ làm được, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Sara không yên tâm, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm nghị, phất tay cho tất cả mọi người trong văn phòng lui ra, cho đến khi yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng vọng mới ngồi xuống ghế sofa da mềm, hạ giọng nói: "Phải nuốt xuống những thứ cần nuốt, một chữ cũng không được hé ra, Lục Dập không phải là kẻ dễ lừa, tuy bây giờ phải dựa hơi cậu ta, nhưng cũng đừng để bị quay choáng váng đầu óc, cẩn thận đừng để lộ tiếng gió, nếu không thì ông và tôi không biết sẽ chết thảm đến mức nào đâu."
Im lặng một lúc, Mộc Vấn thu lại nụ cười, những lời Sara nói không phải không có lý, Lục Dập rất khó đối phó, cho dù có nhận lệnh của Sapuwat xuống hỗ trợ bầu cử, cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, Sapuwat thân cận với hoàng gia, những hành động từng bị phanh phui đều cho thấy ông ta muốn tái hiện thời đại độc tài quân sự năm xưa, bây giờ lại đến ủng hộ các đảng phái, rất có ý tứ của chồn đến chúc Tết gà, nói không chừng đang chờ một bên sụp đổ để khuấy đảo chính trường.
Bởi một khi ba đảng phái lớn liên tiếp xảy ra bê bối, hoàng gia và người dân hoảng loạn, thì quân đội sẽ lại một lần nữa đứng ra nắm quyền.
Không ai muốn chuyện như vậy xảy ra, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, cho nên mỗi bước đi đều phải thận trọng.
Ông ta nói: "Tôi hiểu, tôi sẽ nhanh chóng bịt miệng những người có liên quan."
Sara ngừng lại, cảnh cáo ông ta lần nữa: "Bịt miệng cũng không hoàn toàn an toàn, cách nhanh nhất là xóa sạch mọi chuỗi bằng chứng, cắt đứt từ gốc rễ mới là mấu chốt nhất, bây giờ không sao không có nghĩa là sau này sẽ không có vấn đề, không ai biết Lục Dập có phải đang nhắm vào thứ này không, nhất định phải giấu cho kỹ."
"Vâng."
Cuộc gọi kéo dài gần nửa giờ, sau khi cúp máy, Mộc Vấn tháo kính, chậm rãi lau đi lớp bụi trên tròng kính, sau đó đi về phía căn phòng khuất nẻo nhất ở cuối hành lang.
Cửa mở ra, ông ta khóa trái lại, đi về phía tủ sách, chiếc tủ sách cao hai mét vì đã quá lâu không được lau dọn, đã bám đầy bụi và giăng không ít mạng nhện, Mộc Vấn không dừng bước, ánh mắt khóa chặt vào thanh gỗ ở ngăn thứ hai, lật nó lên, một bàn phím hiện ra, sau khi nhập mật mã, tủ sách từ từ xoay tròn.
Phía sau, là cả một thế giới khác.