Nhìn từ bên ngoài, hoàn toàn không có chút manh mối nào, không ai có thể phát hiện bên trong lại có một căn phòng nhỏ đủ chứa bảy, tám người.
Bụi bặm lơ lửng trong không khí, thổi vào mắt khiến người ta phải nheo lại, Mộc Vấn bịt mũi bước vào, đưa tay nhấn nút, tủ sách khép lại.
Căn phòng rất trống trải, giữa phòng có một chiếc bàn trà, một bộ sofa, ngoài ra không còn gì khác.
Không gian không có cửa sổ vừa kín mít vừa ngột ngạt, chưa đầy nửa phút, Mộc Vấn đã không nhịn được mà kéo cổ áo cho dễ thở, ông ta không dừng lại, tiếp tục đi vào trong, đến trước bức tường trắng, áp mặt và cả cơ thể lên đó, cảm giác lạnh lẽo truyền đến, bàn tay Mộc Vấn mò mẫm thứ gì đó, cuối cùng, ông ta gõ vào một chỗ rỗng, sau đó đẩy mạnh vào chỗ đó, một không gian khác lại mở ra.
So với tầng thứ nhất, tầng thứ hai nhỏ hơn, chỉ vừa đủ để một người cúi xuống chui vào.
Bên trong đặt một chiếc hộp cơ mật màu đen cao đến bắp chân, sau khi nhập ba lớp mật mã, chiếc hộp kêu "cạch" một tiếng rồi mở ra, đồ vật bên trong hoàn toàn lộ ra.
Trong túi tài liệu được niêm phong, là một con vi mạch nhỏ chưa bằng móng tay, Mộc Vấn nắm chặt trong tay, tỉ mỉ săm soi.
Thứ này khi nằm trong tay mình mới là vũ khí sắc bén, một khi tuồn ra ngoài, nó sẽ là một quả bom nổ tức thì, đủ để nổ tung tất cả mọi người trên vũ đài chính trị thành tro bụi, bao gồm cả chính ông ta.
Sau khi sắp xếp xong, Mộc Vấn lại một lần nữa niêm phong căn phòng.
Vừa ra khỏi cửa phòng, ngẩng đầu lên đã bắt gặp Tô Uẩn đang đứng bất động ở cửa, cô rõ ràng cũng bị Mộc Vấn đột ngột xuất hiện làm cho giật nảy mình, tay ôm ngực, vẻ mặt hoảng hốt, sắc mặt Mộc Vấn biến đổi trong chốc lát, hỏi cô đứng đây làm gì.
"Con... đến phòng bên cạnh lấy thuốc, hôm nay bác sĩ Su-ang không có ở đây."
Phòng chứa thuốc ở ngay cạnh căn phòng mà Mộc Vấn vừa khóa, chỉ cách vài bước chân.
Mộc Vấn nghi ngờ nhìn vết thương trên mặt cô, máu đã gần khô, gò má trắng nõn sưng vù, trông thật nhức mắt, ông ta ra tay không nhẹ, phải mất mấy ngày vết bầm mới tan được, nhìn một lúc, ông ta lại liếc đến vết thương trên dái tai cô.
Lục Dập ra tay khá tàn nhẫn.
Nghĩ đến đây, giọng ông ta dịu lại: "Mấy ngày nay cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, sẽ có vài người giúp việc mới đến chăm sóc con, muốn gì thì cứ nói với ba."
Rõ ràng Tô Uẩn đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, nhưng vẫn không tránh khỏi bị dính vết máu, Mộc Vấn muốn giúp cô lau đi, nhưng bàn tay đưa ra đã bị Tô Uẩn né đi một cách khéo léo.
Thấy cô vẫn còn giận vì cái tát đó, ông ta thở dài: "Uẩn à, con biết ba cũng là bất đắc dĩ, đánh con một cái tát trong lòng ba cũng không dễ chịu, dẫu sao con cũng là đứa trẻ một tay ba nuôi lớn, ba làm sao nỡ..."
Lại một tiếng thở dài, Mộc Vấn tháo kính lau nước mắt, giọng nghẹn ngào, ra vẻ một người ba hiền, vô cùng áy náy.
Trong khoảnh khắc ông ta cúi đầu, đáy mắt Tô Uẩn lóe lên một tia lạnh lẽo, nội tâm không chút gợn sóng, bởi vì cô biết tất cả đều là giả tạo, có lẽ Mộc Vấn đã từng thật sự yêu thương cô, nhưng không thể phủ nhận, ông ta yêu nhất là danh lợi, yêu đến mức không tiếc đẩy cô ra để mưu lợi.
Dù không muốn thừa nhận đến đâu, Tô Uẩn cũng nên nhận rõ sự thật, Mộc Vấn chưa bao giờ yêu thương cô như con gái, việc chăm bẵm vun trồng chẳng qua là để dâng hiến cho kẻ khác một cách tốt hơn.
Cô nở một nụ cười vừa phải, giống như một cô con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, đưa tay kéo lấy bàn tay đang lau nước mắt của Mộc Vấn: "Không sao đâu ạ, con biết ba có nỗi khổ riêng."
Bàn tay người đàn ông dày và rộng, khi đặt lên đầu cô có cảm giác nặng trịch, một lúc lâu sau, Mộc Vấn đeo kính lại, rồi tượng trưng an ủi vài câu, câu nào cũng không rời khỏi nỗi khổ của mình, ý trong lời ngoài vẫn là bảo cô phải phối hợp, Tô Uẩn đã đồng ý.
Khi cô lấy thuốc ra, Mộc Vấn đã đi rồi, cô đứng ở cửa, nhìn về phía căn phòng phủ đầy bụi kia một lúc lâu, ánh mắt mới dời đi.
*
Doanh trại Mae Sai.
Mấy ngày nay Lục Dập không ở Bangkok, sau cuộc gặp, anh đã lượn một vòng ở Pattaya, suốt hai ngày trời, tin tức bị phong tỏa, không ai biết anh đến đó làm gì, sau khi rời Pattaya, anh về thẳng Mae Sai.
Trên đường về, Lục Dập còn nhận được một cuộc điện thoại của Marothai.
Trong điện thoại, Marothai hỏi bao giờ anh về lại San Sai, Suyu muốn gặp anh.
Về danh nghĩa, Suyu là ông chú* của Lục Dập, ồ, có lẽ cũng có chút quan hệ huyết thống, nhưng dù sao anh cũng không mấy để tâm.
(*) 叔公: Ông chú, là thuật ngữ xưng hô chỉ em trai của ông nội hoặc ngoại. Trong truyện mình sẽ để là 'ông' thôi nhé.
Giọng Lục Dập lười biếng, kìm nén sự mất kiên nhẫn vừa phải: "Không có thời gian."
Anh chưa bao giờ gọi ông ta là anh cả, ngoài mặt cũng chưa từng kính trọng gọi một tiếng "anh trai", điểm này Marothai không hề so đo, chỉ coi như anh lưu lạc bên ngoài đã lâu, không hiểu chuyện.
Giọng ông ta dịu đi: "Cậu cũng biết ông Suyu tuổi đã cao, sức khỏe ngày một yếu đi, dạo trước bị bệnh, nghe nói cứ nhắc tên cậu mãi, dù thế nào, cậu cũng nên về thăm ông ấy một chuyến."
Thật biết cách dạy đời.
Đôi khi không thể không cảm thán, quyền lực là một thứ tốt, không chỉ có thể khiến người ta phải khom lưng, mà ngay cả xương cốt cũng có thể mềm nhũn, ví như vị anh cả và ông chú này của anh, năm đó khi anh tay trắng đi lên, không một ai đứng ra ủng hộ, bây giờ anh có thế lực rồi, thì loại mèo chó nào cũng có thể đến nhận thân.
Hôm nay Marothai gọi cuộc điện thoại này, ý không nằm ở đó, chẳng qua là muốn mượn tình nghĩa trưởng bối để kéo ghế trong quân khu mà thôi, nhưng mặt mũi này vẫn phải nể, dù sao lúc trước khi về nhà, Suyu được xem là người đầu tiên đứng ra tiếp nhận anh.
Trước mặt thì tỏ vẻ hiếu thảo, sau lưng thì không qua lại.
Thật thú vị.
Lục Dập nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt thờ ơ, "Được thôi, ngày mốt tôi về."
Thấy anh đồng ý, Marothai yên lòng, nói một tiếng "Được, vậy tôi đi chuẩn bị trước."
Chưa kịp nói thêm, bên kia dường như đã hết kiên nhẫn, trực tiếp cúp máy.
Người trên giường thấy sắc mặt ông ta cứng đờ bèn hỏi có chuyện gì xảy ra. Marothai lắc đầu, kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh Suyu: “Không sao đâu, cậu ấy đồng ý rồi, ngày mốt sẽ về.”
“Được, được, về là tốt rồi.” Suyu thở dài, gương mặt già nua lộ vẻ tiều tụy. Marothai điều chỉnh lại dây truyền dịch cho ông, xong lại sợ ông không thoải mái nên đỡ ông ngồi dậy, kê lại gối.
Suyu nhìn anh: “Thái à, hai ngày nay cháu vất vả rồi, vừa phải bận rộn đi vận động bỏ phiếu, vừa phải chăm sóc cho cái thân già bệnh tật này của ông.”
“Ông à, ông đừng nói vậy.” Marothai có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng trấn an ông: “Không chậm trễ công việc đâu ạ, sức khỏe của ông phục hồi mới là quan trọng nhất.”
“Haiz,” Suyu lại thở dài, “Cũng không biết Tri Tân nghĩ thế nào nữa, để lúc nào đó ông nói chuyện với nó. Nếu nó có oán ông thì cũng đành chịu, người một nhà giúp đỡ lẫn nhau thì có gì không tốt? Cháu mà đắc cử thì nó cũng được lợi, kiểu nào cũng là đôi bên cùng có lợi, sao cứ cố chấp như vậy chứ.”
Marothai lắc đầu, khuyên ông: “Cậu ấy cũng có suy nghĩ của riêng mình, bây giờ quyền quyết sách trong quân đội cũng không hoàn toàn nằm trong tay cậu ấy. Làm thế nào, chọn ra sao, trên đầu vẫn còn một người kiểm soát, cậu ấy cũng khó xử.”
“Thôi vậy, thôi vậy.”
Đối với người hậu bối đột nhiên xuất hiện này, Suyu không mấy để tâm, dù sao trước đó đã có Marothai được ông nuôi dưỡng như con trai ruột, không phụ lòng mong đợi, thăng tiến như diều gặp gió trong đảng, con đường sau này của ông cũng xem như rộng mở. Chỉ là ông không ngờ rằng, người hậu bối mà ông không hề trông mong này lại xuất chúng đến vậy.
Bị vứt vào quân ngũ tự sinh tự diệt suốt 8 năm, từ một người lính quèn không quyền không thế mà vươn lên, trong chính quyền quân sự mà danh hiệu tướng quân nhiều như nấm này, trở thành chỉ huy thực quyền của đội ngũ hàng đầu. Được sắc phong Thiếu tướng, nhưng quân quyền chỉ đứng sau Tổng tư lệnh Lục quân, chức danh Thiếu tướng hữu danh vô thực này chẳng qua là vì thâm niên chưa đủ, nhưng ai cũng ngầm hiểu vị trí này tương đương với Phó Tổng tư lệnh.
Hơn nữa, ai cũng biết, quyền chỉ huy thực tế của quân đội Thái Lan đã dần không còn nằm trong tay hoàng gia. Trong cả ba lực lượng, ngay cả chức quyền của Tổng tư lệnh Hải quân và Không quân cũng không chen chân nổi vào vị trí cuối cùng của "Ngũ Hổ Tướng", tức năm vị tướng quyền lực nhất quân đội Thái Lan, lần lượt là: Tổng tư lệnh Lục quân, Phó Tổng tư lệnh Lục quân, Tổng tham mưu trưởng, Phó Tổng tham mưu trưởng, và Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, xếp từ trên xuống dưới, là năm nhân vật đứng đầu quân đội.
Muốn chỉ huy, điều động quân đội Thái Lan, bắt buộc phải có mệnh lệnh của năm người này, nếu không thì dù là hoàng gia hay tư lệnh Hải quân, Không quân cũng vô dụng. Điều này đã tạo nên cục diện “chỉ tuân tướng lệnh, không nghe chiếu chỉ của thiên tử”.
Suyu rất hài lòng, người hậu bối nửa đường “nhặt” về này chỗ nào cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là không thân thiết với ông, tính tình lại cứng nhắc, chỉ dựa vào quyền lực chứ không nói lý lẽ.
Mà Lục Dập và Marothai cũng không qua lại nhiều, những bữa tiệc gia đình vào dịp lễ Tết anh cũng tìm cách từ chối. Trước kia thì đóng quân ở Mae Sai, sau khi thăng chức có bộ tư lệnh riêng thì gần như không đi đâu cả, cuộc sống cứ lặp đi lặp lại một cách nhàm chán. Nếu không phải có cùng huyết thống thì thật sự không ai nghĩ hai người họ có liên quan đến nhau.
Đối với người ngoài, Lục Dập là người thiết diện vô tư, không thiên vị người thân, vô cùng liêm khiết. Đương nhiên, cũng chỉ có Marothai biết nguyên nhân thật sự.
Lục Dập không hề thanh cao như lời đồn, việc anh mặc trên người bộ quân phục kia đã đại diện cho một dã tâm không đáy.