Vì Quyền (Cán Bộ Cấp Cao, H)

Chương 13: Giằng co 

Trước Sau

break

*

Vừa cúp điện thoại không lâu, xe đã chạy trên đường quốc lộ ven sông Mê Kông, bức tượng Phật lớn quen thuộc của khu Tam Giác Vàng dần hiện ra. Xe rẽ vào một khúc cua, tiến vào Mae Sai. Đi qua ngôi nhà màu xanh phía trước, cứ đi dọc theo con đường lớn từ nam ra bắc này là có thể thẳng đến Myanmar.

Mae Sai, một thị trấn biên giới cực Bắc của Thái Lan được mệnh danh là “Người đẹp say ngủ”, dọc theo cửa khẩu ven sông có một cột mốc nổi bật đánh dấu lãnh thổ. Giao thông đường thủy vô cùng thuận lợi, nối liền với Tachileik của Myanmar bằng một cây cầu đá. Người qua cầu thì ở Thái Lan lái xe bên trái, ở Myanmar lái xe bên phải, hai nơi này được gọi chung là Thị trấn Song Tử.

Ban ngày, đường phố Mae Sai rất náo nhiệt. Vào lúc 6 giờ sáng và 6 giờ tối mỗi ngày, người dân hai bên bờ Thái Lan và Myanmar có thể trực tiếp đi qua cầu Hữu Nghị để vào lãnh thổ của nhau trong phạm vi 5 km. Hoạt động giao thương kinh tế diễn ra thường xuyên, khu vực giáp ranh còn có hai khu chợ lớn bày bán đủ loại hàng hóa bắt mắt.

Bây giờ là 3 giờ chiều, đúng vào lúc đông đúc nhất. Con đường ở khu chợ lớn chật cứng người, tắc nghẽn đến mức nước chảy không lọt. Xe bấm hai tiếng còi, mới có người miễn cưỡng dạt ra một lối đi, khi liếc thấy đó là xe quân sự, họ còn tò mò thò đầu ngó thêm vài cái.

Kinh tế của Mae Sai gần như phụ thuộc vào khách du lịch, nên đông người là chuyện bình thường, chỉ là tắc đường nghiêm trọng thế này cũng khó tránh khỏi cảm giác bực bội, ví dụ như lúc này đây.

Gió mát từ từ thổi vào xe, Lục Dập nới lỏng hai cúc áo, cau mày, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiếng còi xe vang lên suốt quãng đường, cuối cùng cũng ra khỏi con phố chợ lớn. Người thưa dần, đường cũng rộng hơn, đường đến doanh trại không xa, chỉ mất khoảng mười phút là tới. Nhưng còn chưa kịp xuống xe, vệ binh đã báo một tin qua điện thoại.

Người phụ nữ đó lại đến rồi.

Đúng là cái kẹo cao su dai như đỉa, Lục Dập nhắm mắt day day trán, không chút do dự hạ lệnh đuổi khách.

Giọng anh đanh lại: “Ai đã tiết lộ tin tức ra ngoài?”

Vệ binh lập tức giật thót, chuông báo động trong lòng vang lên inh ỏi. Cậu ta vội vàng đỗ xe lại rồi quay đầu giải thích: “Chúng tôi không hề tiết lộ hành tung của ngài cho bất kỳ ai. Người phụ nữ đó không biết sao lại biết, nói là đặc biệt đến để xin lỗi, cứ đứng canh ở cổng mãi không chịu đi, nói là muốn đợi ngài về.”

Thật ra những năm nay, Lục Dập luôn là người xuất sắc nhất ở mọi phương diện. Việc xảy ra tình huống này, vệ binh khá là thấu hiểu. Dù sao một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai, tài giỏi như vậy, không ai là không rung động. Vì thế cũng nảy sinh ra nhiều chuyện, chuyện hôm nay đã được xem là nhẹ nhàng. Hai năm trước, con gái của một bộ trưởng nội các, vốn được nuông chiều từ nhỏ, đã để mắt đến anh trong một bữa tiệc, rồi bám riết không buông, sống chết tìm mọi cách để có được mối quan hệ. Sau đó chuyện được giải quyết cũng rất nhanh, Lục Dập chỉ cười, không hề lo đắc tội người khác, một viên đạn sượt qua cổ cô ta. Kể từ đó, những người đeo bám anh cũng ít hẳn đi.

Những lời đồn đại ngày càng kỳ lạ, trong đó đáng tin nhất chính là việc Lục Dập không gần nữ sắc, và anh cũng chưa từng giải thích về điều này.

Lục Dập lạnh giọng: “Vậy sao.”

“Sa Vượng, cậu theo tôi cũng đã 3 năm, quy tắc thế nào, làm việc ra sao, lẽ nào cần tôi phải nhắc từng câu từng chữ à?”

Lòng Sa Vượng lạnh đi một nửa, tay cầm vô lăng bắt đầu đổ mồ hôi, cậu ta cười gượng hai tiếng: “Xin lỗi Thiếu tướng.”

Nhưng việc này cậu ta oan thật sự. cậu ta đương nhiên không thể làm chuyện ngu xuẩn là tiết lộ hành tung được, việc tiết lộ lịch trình di chuyển của một sĩ quan cao cấp là một lỗ hổng an ninh. Nói nhỏ thì là kỷ luật quân đội không nghiêm, bị trừng phạt, nói lớn thì là tiết lộ bí mật quân sự, phải ra tòa án quân sự, cho cậu ta hai trăm lá gan cũng không dám làm chuyện này. Sa Vượng đảm bảo: “Ngài yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng, sau này tuyệt đối sẽ không để xảy ra tình huống như vậy nữa.”

Cửa xe được mở ra, lính gác ở cổng chào theo nghi thức, Sa Vượng đi theo sau người đàn ông vào doanh trại.

Tiếng hô luyện tập trên ȶᏂασ trường vang dội, Lục Dập dừng lại quan sát, thấy anh đến thị sát, Eugene lập tức dừng động tác, chạy tới chào anh: “Anh Hai!”

Giọng cậu ta lớn đến mức khiến mọi người đều ngoái lại nhìn.

Lục Dập trước nay yêu quý cấp dưới, binh lính do mình dẫn dắt thì không nhìn chức danh mà chỉ nhìn năng lực, nên mọi người thấy anh đến thị sát cũng không dừng việc luyện tập, ngược lại càng ra sức thể hiện bản thân, hy vọng có thể được anh để mắt tới mà đề bạt. Đương nhiên, Eugene với cái giọng oang oang kia là ngoại lệ.

Lục Dập “ừ” một tiếng đáp lại.

Thời tiết bên ngoài nóng như thiêu đốt, Lục Dập cởi áo khoác ngoài đưa cho Sa Vượng, xắn tay áo lên rồi hỏi: “Hôm nay luyện tập thế nào rồi?”

“Cũng không tệ.”

Đối với vị lãnh đạo này, không ai là không hài lòng, ngay cả cậu ấm nhà quan ngang tàng như Eugene cũng phải phục, nguyên nhân ngoài năng lực hơn người ra, còn một điểm là dụng binh như thần mà cũng quý lính như ngọc. Dù hiện tại đã ở địa vị cao, tùy tiện búng tay là có thể huy động hàng vạn quân, nhưng anh cũng không bỏ rơi những thuộc hạ cũ của mình. Sau khi tiếp quản quân khu hai, anh đã xin thành lập khu độc lập, chính là doanh trại Mae Sai hiện tại.

Tất cả mọi người đều nhận ra, anh dường như rất trân trọng đại bản doanh đã đưa anh lên vị trí này.

Buck sau khi giao việc huấn luyện cũng chạy tới, lau mồ hôi trên trán, chào theo nghi thức: “Thiếu tướng.”

Người đàn ông giơ tay ra hiệu, quét mắt nhìn xung quanh rồi ra lệnh: “Nửa tuần huấn luyện này thay đổi một hạng mục, cấp trên đã duyệt, nửa tháng tới tăng gấp đôi khối lượng huấn luyện.”

“Thêm hạng mục nào vậy?” Eugene tò mò.

“Bơi vũ trang.”

“Bơi ư?” Eugene trở nên hứng thú, hạng mục này ít được luyện tập, không hẳn là điểm yếu nhưng cũng thiếu sự huấn luyện có hệ thống. Nhưng cậu cũng thắc mắc tại sao lại đột ngột tăng thêm, bèn hỏi: “Anh Hai, sao đột nhiên lại phải thêm một hạng mục vậy?”

Lục Dập liếc cậu một cái: “Không thêm cũng được, cuộc diễn tập quân sự quốc tế năm nay, quân dã chiến không có suất.”

“Cái gì?”

“Cái gì!”

Buck và Eugene đều trợn tròn mắt, chỉ thiếu điều nhảy dựng lên. Eugene không tin nổi véo Buck: “Tôi không nghe lầm chứ?”

“Đại ca, anh không nghe lầm đâu.” Buck gạt tay cậu ra, thành thật trả lời.

“Được rồi, không cần kích động như vậy, chuyện vẫn chưa quyết định, đợi về bộ tổng tư lệnh họp xong, có công văn rồi sẽ thông báo chính thức.”

Nói xong, Lục Dập nhấc chân, giũ sạch bụi trên đôi ủng quân đội rồi xoay người rời đi, bỏ lại Sa Vượng đang bị Eugene níu lại.

Sa Vượng chợt có dự cảm không lành.

Eugene nhìn Sa Vượng, đấm một cú vào ngực cậu ta, nói: “Hôm nay nhóc con cậu có muốn qua đây luyện tập với tôi không?”

Sa Vượng lạnh cả người, nhìn sắc mặt của Lục Dập. Cậu ta không muốn luyện tập với tên ma đầu phá phách này đâu, lỡ chơi xấu, không khéo nửa cái mạng cũng chẳng còn.

Eugene này không có sở thích gì khác ngoài hiếu thắng, chỉ thích lôi người khác ra đấu súng, so tài, trong doanh trại chẳng mấy ai là đối thủ của cậu. Nhưng cậu lại thích hành hạ người ta đến chết dở, nên một khi đã đưa ra yêu cầu này, tám phần là sẽ có chuyện.

“Tôi không muốn…” Cậu ta lắc đầu lia lịa, nhìn về phía Lục Dập đã đi được một đoạn: “Thiếu tướng, chờ tôi với!”

Nghe vậy, Lục Dập quay đầu lại, ánh mắt lướt qua mấy người: “Muốn ở lại đây qua đêm à?”

“Không! Không phải!” Eugene còn đang ngẩn ra, Sa Vượng đã lập tức thoát thân, co giò chạy về phía Lục Dập, vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại nói: “Eugene, lần sau nhé.”

“Xì— thằng nhóc chết tiệt này.”

Khó khăn lắm mới thoát được, Sa Vượng đi theo sau, thấy người đàn ông đi chậm lại liền lên tiếng hỏi: “Có cần đuổi người phụ nữ đó đi không ạ?”

“Cô ta ở đâu.” Lục Dập đột nhiên dừng bước.

Sa Vượng chỉ vào tòa nhà trong cùng của doanh trại, “Ở nhà khách ạ, mọi người đều không nỡ nặng lời, dù sao cũng là ŧıểυ thư nhà quan…” Nói đến đây, cậu ta lập tức sửa miệng: “Nhưng nếu ngài không hài lòng, tôi sẽ lập tức lên đó đuổi cô ta đi.”

“Không cần, dù sao cũng là con gái, đuổi thẳng đi thì mất mặt quá.” Lục Dập nói nhẹ bẫng, hoàn toàn quên mất mình đã từng “một phát súng” khiến người ta sợ đến khóc thét.

Xoay xoay cổ tay, anh nhìn đồng hồ, suy nghĩ ngừng lại trong giây lát.

Gần bốn giờ, người cũng nên tới rồi. Nghĩ vậy, anh xoay bước đi vào khu nội doanh.

“Ngài thật sự muốn gặp cô ta sao?” Sa Vượng có chút không tin nổi.

Lục Dập quay đầu nhìn cậu ta.

Sa Vượng vỗ đầu một cái, “A” một tiếng, lúng túng đáp: “Tôi sẽ sắp xếp phòng họp ngay ạ.”

Nhưng vào đến tòa nhà chính cũng không yên, một giây trước khi bước vào phòng họp, Lục Dập còn chưa ngồi ấm chỗ, ngoài cửa đã đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc