Vì Quyền (Cán Bộ Cấp Cao, H)

Chương 14: Xâm nhập

Trước Sau

break

Không gõ cửa, người đó đứng ngay ở cửa, đối mặt với Lục Dập vừa tình cờ ngẩng lên.

“…….” Sắc mặt người đàn ông trở nên khó coi.

Sa Vượng ho khan một tiếng, lập tức lại gần Tô Uẩn, định đưa tay ra rồi lại rụt về. Cậu ta chỉ đi lấy bình nước thôi mà, ai nói cho cậu ta biết sao cô lại có thể quen đường quen lối mà mò lên tận đây chứ? Vốn dĩ vệ binh bên ngoài đã rút đi theo lệnh, là để tiện cho vị khách sắp tới gặp mặt, ai ngờ tiện qua tiện lại lại thành ra tiện cho người không nên xuất hiện lẻn vào.

“Cô Tô, mời cô về cho, đây không phải là nơi cô nên đến.” Sa Vượng đặt bình nước lên bàn, đưa tay ra chặn cô lại.

Người phụ nữ ấy làm như không nghe thấy, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm ban cho cậu ta, tầm mắt cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã đứng dậy, một tay vẫn đang chống trên bàn làm việc.

“Nếu còn không rời đi, đừng trách tôi không khách khí.”

Tô Uẩn vẫn không để tâm, đẩy vật cản trước mặt ra, từng bước đi đến bên cạnh Lục Dập. Người đàn ông nheo mắt lại, động tác trên tay dừng lại, nhìn cô cứ thế dựa sát vào, một tay đặt lên bàn, lướt qua làm xáo trộn chồng giấy tờ. Đôi tay trắng nõn xinh đẹp cuối cùng men theo mặt bàn sơn mài dừng lại trên cánh tay anh, rồi khẽ lay một cách tự nhiên.

“Anh không gặp tôi, tôi đành phải tự mình đến tìm anh thôi.”

Giọng điệu nghe có vẻ tủi thân.

Lục Dập im lặng, không trực tiếp kéo cô ra, ánh mắt dừng lại ở khung cửa sổ đang mở trong hai giây.

Rất lạ.

Hành lang không có vệ binh còn có thể hiểu được, nhưng trong ngoài tòa nhà đều có lính gác dày đặc, cô có thể thần không biết quỷ không hay mà tránh được mọi người để vào đây, hoặc là hệ thống an ninh có vấn đề, hoặc là cô bay vào. Vế sau là không thể, vậy chỉ có thể là vế trước.

Rõ ràng đang nổi gió, nhưng không khí lại phảng phất sự ngột ngạt, có kẻ sắp phải toát mồ hôi lưng rồi đây.

Toàn thân Sa Vượng cứng đờ. Những lúc Lục Dập không nói gì thường là sắp có chuyện lớn, đặc biệt là khi ai đó phạm lỗi, sự im lặng trước khi ra quyết định là chí mạng nhất.

Quả nhiên, Lục Dập nhìn sang, vẻ mặt vẫn bình thường, nhưng lời nói ra lại khiến Sa Vượng suýt nữa thì quỳ xuống, chỉ thiếu điều tự lột bỏ bộ quân phục trên người.

“Gọi tất cả lính gác ca trực hôm nay ra đây, đổi ca khác ngay lập tức. Toàn bộ danh sách ca trực hôm nay trình lên cho tôi.”

Toi rồi. Sa Vượng chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

“Vâng ạ.”

Tô Uẩn đứng bên cạnh chợt có dự cảm không lành, bàn tay đang bám trên người anh bất giác thu về.

Tiết trời tháng bảy tháng tám vừa oi vừa nóng, khiến người ta chỉ muốn lao đầu xuống sông Chao Phraya. Mà giờ phút này, cô chỉ cảm thấy đáy lòng như có một tảng băng giá, nhất là sau khi Lục Dập phất tay cho Sa Vượng lui ra, cửa vừa đóng lại, không khí liền tĩnh lặng đến đáng sợ.

Trong phút chốc, cô đứng cũng không được, mà ngồi cũng chẳng dám.

Lục Dập nghiêng đầu, bàn tay bám trên người anh đã run rẩy thu về, vẻ mặt chủ nhân của nó trông rất phức tạp.

Anh mở miệng: “Có gan vào đây, giờ thì hết gan rồi à?”

Tô Uẩn ngẩn ra một lúc, tay lại đặt lên: “Vậy tôi tiếp tục nhé?”

Nói xong, cô thật sự đánh bạo lại gần. Lục Dập nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, nhìn đôi tay kia chậm rãi luồn vào cổ tay áo anh, lần lên trên, cởi cúc áo ở eo. Cô cúi đầu chăm chú nghịch ngợm, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt trên đỉnh đầu.

Dù sao cũng không từ chối, tức là đồng ý rồi.

Cô cởi rất chăm chú, cúc áo vừa mở, thuận theo khung cảnh đầy cám dỗ bày ra trước mắt, dù đã chuẩn bị tâm lý, Tô Uẩn vẫn không nhịn được mà hít vào một hơi. Trên người Lục Dập không có mùi rượu, quanh năm luyện binh đã tạo nên một thân cơ bắp với những đường nét tuyệt đẹp, kết hợp với khuôn mặt điển trai chính trực kia, thật sự rất quyến rũ.

Nhưng cô đã hiểu sai ý, vừa chuẩn bị hành động tiếp theo, cổ tay đã bị siết chặt, chưa kịp phản ứng, cả người đã bị nắm cổ tay, xách lên bàn làm việc như xách một con gà con. Tô Uẩn ngây người trong giây lát, Lục Dập đứng giữa hai chân cô, không chút thương tiếc bóp cằm cô. Lực rất mạnh, chỉ nửa giây sau, khuôn mặt trắng nõn đã hằn lên vệt đỏ, đau đến mức ứa nước mắt.

“Đau…”

Tư thế này khiến Tô Uẩn chỉ có thể buộc phải ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh. Cửa sổ đang mở, nhưng trong phòng lại không mấy sáng sủa. Tương tự, Tô Uẩn nhìn vào đáy mắt anh cũng chỉ thấy một mảng hỗn độn, không nhìn rõ, cũng không hiểu được.

Bàn tay quanh năm cầm súng thô ráp vô cùng, cào vào da thịt khiến cô đau rát.

Cô giơ tay muốn gỡ bàn tay đang kìm kẹp mình ra, nhưng vô ích, lực tay của Lục Dập quá lớn, thậm chí còn khiến cô có ảo giác cằm và cổ tay mình sắp bị bẻ gãy. Tô Uẩn không phải lần đầu tiên chứng kiến sát khí trên người anh, nên cho dù bây giờ Lục Dập có định giết cô thì cũng chẳng có gì lạ.

“Xin... xin lỗi, tôi... tôi sai rồi.” Cô lắp bắp nói lời xin lỗi.

Nước mắt lã chã rơi, men theo gò má chảy xuống đầu ngón tay anh. Lục Dập như bị bỏng mà khựng lại, cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi kia, ánh mắt hạ xuống, dừng lại trên đôi môi đang không ngừng giãy giụa cọ vào hổ khẩu* của anh. Thật kỳ lạ, rõ ràng là khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu, mà đôi môi lại đỏ mọng quyến rũ. Gương mặt này còn chưa lớn bằng nửa bàn tay anh, người nhỏ, mặt cũng nhỏ.

(*) Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón trỏ và ngón cái

Nước mắt vẫn không ngừng rơi, chẳng mấy chốc, kẽ tay anh cũng thấm đẫm hơi ẩm.

Chưa từng thấy ai mỏng manh như vậy.

Giãy ra được, Tô Uẩn thở hổn hển, vẻ mặt kinh hoàng như vừa thoát chết trở về. Còn chưa thở được mấy hơi, giọng nói trên đỉnh đầu lại vang lên: “Cô thật sự nghĩ rằng tôi sẽ không giết cô sao?”

Đầu óc Tô Uẩn trống rỗng, nghe anh nói xong mới miễn cưỡng tìm lại được một tia lý trí, quay đầu nhìn anh: “Tôi biết anh sẽ giết tôi.”

Nói rồi nấc lên hai tiếng, đôi mắt đẫm lệ lập tức ánh lên vẻ quật cường.

Lục Dập tỏ ra hứng thú, nhướng mày: “Không sợ à?”

“Sợ.”

“Sợ mà còn hết lần này đến lần khác tới đây tìm chết.” Lục Dập chậm rãi cúi đầu, ghé sát vào tai cô, ánh mắt dừng trên vết thương đã được băng bó, mới hai ngày xem ra đã gần khỏi, không còn rỉ máu. Anh thờ ơ nghiêng đầu, giọng nói đầy giễu cợt: “Đau không?”

Tư thế hai người gần gũi đầy ám muội, lúc nói chuyện, hơi thở của Lục Dập phả vào vành tai cô, làm cô ngứa ngáy. Chỉ cần hơi nghiêng đầu một chút, hơi thở của cả hai sẽ hòa vào nhau trong một nụ hôn.

“Đau ạ.” Cô thành thật trả lời.

Lời nói không nhận được hồi đáp, bởi vì Lục Dập đã chú ý thấy có điều gì đó không ổn trên gương mặt này.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc