Vị Khách Đầu Tiên Của Tôi Lại Là Bạn Học

Chương 9: Vị Khách Đầu Tiên Của Tôi Lại Là Bạn Học

Trước Sau

break

“Không được, em hỏng mất, nhanh quá, ưm, sâu quá, a a a a!”

Giang Quân bế Kỷ Thu ngồi dậy, hai người ôm nhau tận hưởng kɧoáı ©ảʍ từ sự kết nối không khoảng cách, một phát ngồi xuống tận gốc, dươиɠ ѵậŧ khổng lồ đâm sâu vào tận cùng ŧıểυ huyệt.

Cả hai đều sướиɠ đến không nói nên lời, hơi thở hòa quyện vào nhau.

Kỷ Thu không còn chút sức lực, được Giang Quân đỡ lấy mông, ôm chặt lấy anh.

“A a a a, em không chịu nổi, sướиɠ quá, hu hu, nhanh lên, hu hu, đừng dừng, a a a a a!”

Giang Quân dồn sức cho đợt cuối, âm thanh giao hợp vang lên từng tiếng bốp bốp, dâm thủy hòa quyện thành những sợi chỉ.

Giang Quân điên cuồng đâm rút, mỗi lần đều vào nơi sâu nhất.

“Ưm!”

“Lên, lên đỉnh rồi…”

Kỷ Thu bị chơi đến toàn thân run rẩy, cơ thể không kiểm soát được mà xoắn xuýt, sướиɠ đến hai chân kẹp chặt lấy Giang Quân.

âʍ đa͙σ co bóp từng đợt, Giang Quân nhân cơ hội hung hăng đâm rút thêm vài chục cái. Sau khi rút dươиɠ ѵậŧ ra thì lập tức nhắm vào âʍ đa͙σ mà vuốt mạnh thêm vài chục cái nữa.

Dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi nhắm thẳng vào eo Kỷ Thu.

tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong suốt rải rác, càng làm nổi bật vòng eo thon thả đầy mê hoặc.

“Ưm… Khát…” Kỷ Thu lẩm bẩm.

Giang Quân đang lấy giấy vệ sinh để lau dươиɠ ѵậŧ, nghe tiếng Kỷ Thu nhỏ như muỗi kêu, thì vội ghé sát lại: “Hử? Cái gì?”

Kỷ Thu nói to hơn chút: “Khát, muốn uống nước…”

Giang Quân cười, lau qua loa rồi mở nắp chai nước khoáng, đưa đến miệng Kỷ Thu.

Kỷ Thu muốn tự uống nhưng Giang Quân không cho, anh bế cô lên, ôm vào lòng, để cô uống nước từ tay anh.

Kỷ Thu kêu đến khàn cả giọng, uống từng ngụm lớn, nước tràn qua khóe môi, chảy xuống xương quai xanh, chẳng mấy chốc đã tụ thành một vũng nước nhỏ.

Giang Quân nhìn thôi cũng thấy miệng lưỡi khô nóng. Thấy cô đã uống đủ, anh ném chai nước đi, cúi xuống mυ"ŧ lấy xương quai xanh của cô.

Vừa dịu dàng vừa gấp gáp.

Kỷ Thu cảm nhận được anh lại cứng lên.

Cô đưa tay đẩy ngực anh, có chút kháng cự.

Giang Quân nắm lấy tay cô, kéo xuống dưới, khiến Kỷ Thu giật mình liên tục giãy ra.

“Chó cái nhỏ, đã bị anh đυ. nát rồi, sờ chút hôn chút cũng không được sao?”

Hơi thở của Giang Quân phả gần má Kỷ Thu, ngưa ngứa, nóng ran.

Khoái lạc qua đi, cảm giác đau nhức lập tức trỗi dậy, vừa đau vừa tê nhưng quan trọng hơn là Kỷ Thu lại cảm thấy dưới thân trống rỗng.

…Muốn anh đâm vào lần nữa, dùng dươиɠ ѵậŧ to lớn lấp đầy cô.

!

Nhận ra mình đang suy nghĩ chuyện gì, Kỷ Thu bị nỗi xấu hổ bao trùm, quay mặt đi, tự trách bản thân.

Cô dường như đúng như anh nói, là một ả dâm nữ.

Cô không muốn làm chó cái nhỏ.

Kỷ Thu tủi thân bật khóc, xấu hổ vì sự trơ trẽn của bản thân.

“Sao thế? Em khó chịu à?” Chơi cũng chơi xong rồi, sao cô nàng này vẫn khóc thế?

Giang Quân hoảng hốt, nghĩ mình chỉ lo sung sướиɠ của bản thân mà không để ý cảm nhận của cô.

Khó chịu ư?

Kỷ Thu ngẩn ra trước câu hỏi của Giang Quân. Không chỉ là thoải mái, mà còn sướиɠ điên người, cô chưa từng trải qua cảm giác lên đỉnh như thế bao giờ.

Từ đầu đến chân đều sướиɠ thấu trời, sướиɠ đến mức muốn thêm lần nữa, muốn bị xuyên qua, bị lấp đầy.

Nhưng chính cảm giác này lại khiến cô xấu hổ không thôi.

Kỷ Thu lắc đầu, đôi mắt tròn long lanh đỏ hoe, chóp mũi nhỏ nhắn nhăn lại, mang theo vẻ ngây thơ đầy mê hoặc.

Giang Quân nuốt nước bọt, mẹ kiếp, lại cứng nữa rồi.

Đối diện đôi mắt tủi thân của Kỷ Thy, anh càng căng tức khó chịu.

Bàn tay lại bắt đầu không an phận, khẽ vân vê đôi anh đào trước ngực Kỷ Thu.

Dùng sức nâng bầu ngực Kỷ Thu lên, vân vê đôi anh đào đến khi nó dựng đứng cả lên.

Giang Quân cau mày, nhìn chằm chằm ngực Kỷ Thu, nhỏ quá.

Cũng không hẳn là quá nhỏ, cô gầy thế này, chắc là thiếu dinh dưỡng.

Thế nên anh phải “massage” cho tốt, Giang Quân chăm chú từng động tác, trông rất ra dáng.

Nếu không phải dươиɠ ѵậŧ phía dưới đã sưng to, dựng đứng chạm vào người Kỷ Thu, cô còn tưởng anh thật sự rất chuyên tâm.

Nhưng kỹ thuật của anh đúng là khiến Kỷ Thu rất thoải mái, cảm giác đau nhức cũng được xoa dịu phần nào.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc