Vị Khách Đầu Tiên Của Tôi Lại Là Bạn Học

Chương 4: Vị Khách Đầu Tiên Của Tôi Lại Là Bạn Học

Trước Sau

break

Giang Quân chẳng biểu lộ cảm xúc gì, chỉ gật đầu rồi xoay người nhìn thẳng vào Kỷ Thu.

Kỷ Thu đang căng thẳng đến mức chẳng để ý đến Giang Quân. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cả người cô đã bị nhấc bổng lên. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Giang Quân, tim cô như hụt mất một nhịp.

Giang Quân cắt tóc ngắn gọn gàng, đường nét khuôn mặt sắc sảo, đôi môi mỏng mím chặt. Ánh mắt anh nhìn Kỷ Thu vừa lạnh lùng vừa phảng phất chút tức giận. Anh bước đi vội vã, trông cứ như thể sắp nuốt chửng cô đến nơi.

Kỷ Thu không hiểu sao lại thấy tủi thân. Cô cảm giác dưới thân lành lạnh, váy ngắn quá, mà người này cứ ôm cô kiểu đó thế nào cũng lộ hết. Cô vội đưa tay kéo váy xuống.

Giang Quân mất dần kiên nhẫn, bực bội thả Kỷ Thu xuống, dứt khoát cởi áo khoác buộc ngang eo cô rồi lại bế bổng Kỷ Thu lên, sải bước đi thẳng về phía trước.

Chuỗi hành động liền mạch tựa nước chảy mây trôi, chẳng cho Kỷ Thu một cơ hội cất lời.

Cô không biết anh định đưa mình đi đâu, chỉ mơ hồ cảm nhận được một vật cứng rắn đang áp sát vào người mình.

Bất giác, những hình ảnh trong đoạn phim Lâm Nhung cho xem trên xe lúc nãy chợt ùa về trong tâm trí.

Kỷ Thu xấu hổ, vùi mặt vào hõm cổ người đàn ông, len lén ngước nhìn, chỉ thấy được đường viền cằm sắc lẹm và yết hầu khẽ chuyển động của anh.

Kỷ Thu thầm nghĩ, nếu lần đầu tiên thuộc về người đàn ông này, có lẽ cũng không tệ.

Gần đến phòng, anh đổi sang dùng một tay đỡ lấy mông cô, tay kia rút thẻ phòng ra quẹt cửa.

Vừa vào phòng, đèn còn chưa kịp bật, Giang Quân đã ép Kỷ Thu lên cánh cửa, hơi thở ngày một nặng nề, đôi môi mỗi lúc một áp sát.

Ngực Kỷ Thu phập phồng, cô khẽ giãy giụa, tiếng rên khe khẽ thoát ra từ khóe môi: “Ưm…”

Vành tai chợt cảm nhận hơi thở nóng ẩm khi bị anh dùng răng nhẹ nhàng cắn mυ"ŧ.

Giang Quân co một chân lên, chen vào giữa hai chân Kỷ Thu, tay còn lại luồn vào trong áo cô bắt đầu dò xét.

Men theo đường cong mềm mại trên lưng, anh đưa tay lên cao, định tìm khóa áo lót.

Không có.

Giang Quân hơi khựng lại nhưng miệng vẫn không ngừng, tiếp tục day mυ"ŧ cần cổ Kỷ Thu, mặc cho cô thở dốc, bật ra những tiếng rên vụn vỡ.

Bàn tay anh lần ra phía trước, tìm kiếm chiếc móc cài.

Vẫn không có.

Cảm giác vải cotton pha sợi lanh này có gì đó không đúng lắm.

Giang Quân đành phải dừng lại, đẩy áo cô lên.

Hơi thở anh vẫn gấp gáp, chau mày hỏi: “Đây là gì?”

Kỷ Thu bị anh hôn đến choáng váng, bất ngờ bị hỏi, nhất thời không phản ứng kịp, một lúc sau mới mơ màng đáp: “Áo… quây…”

Giang Quân bật cười, quả thật chỉ là một chiếc áo quây, vừa vặn che đến ngang ngực.

Anh lập tức kéo chiếc áo nhỏ của cô lên cao hơn, để lộ hai nụ hoa trắng ngần mềm mại. Rồi anh vòng tay siết lấy eo Kỷ Thu, kéo cô sát vào lòng.

Đôi anh đào đột ngột bị bao phủ, đầu lưỡi ấm nóng liếʍ láp khắp nơi, khuấy động từng dây thần kinh của Kỷ Thu. Cô vô thức nghiêng người sát lại, miệng khẽ rêи ɾỉ: “Đừng mà… ưm…”

Giang Quân chẳng bận tâm, thích thú dùng răng cọ nhẹ lên đỉnh ngực cô, thỉnh thoảng lại ngậm lấy kéo nhẹ, lắng nghe thanh âm của Kỷ Thu đột ngột vút cao, nụ cười nơi khóe miệng đã chẳng thể kìm nén.

Trêu đùa chán chê, Giang Quân bế Kỷ Thu lên, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, mắt dán chặt vào cô, tay không yên phận mà lần xuống dưới váy.

Kỷ Thu xấu hổ vô cùng, khẽ quay đầu đi, Giang Quân cũng nghiêng đầu theo, ép cô phải đối diện với anh.

Anh mấp máy môi, âm cuối mang theo ý cười khoái trá, gọi cô: “Đồ lẳng lơ.”

Chẳng cần Giang Quân chạm vào, Kỷ Thu cũng cảm nhận được bên dưới đã ướt át đến nhường nào. Khi anh luồn tay vào, cô run rẩy không kìm được, hai tay ôm lấy cánh tay anh, hai chân cũng vô thức khép lại.

Cô lắc đầu: “Đừng mà…”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc