Vị Khách Đầu Tiên Của Tôi Lại Là Bạn Học

Chương 3: Vị Khách Đầu Tiên Của Tôi Lại Là Bạn Học

Trước Sau

break

Kỷ Thu đi theo Lâm Nhung, len lỏi trong quán bar rồi bước qua một cánh cửa u tối, như thể tiến vào một thế giới khác. Ánh đèn mờ ảo mê ly. Trên sàn nhảy, nam nữ quấn lấy nhau, vừa nhấm nháp rượu mạnh vừa cuồng nhiệt hòa quyện môi răng. Có người đứng trên bục tròn cởi áo ném vào đám đông, lắc hông khiêu khích lẫn nhau.

Lâm Nhung như cá gặp nước, chào hỏi khắp nơi. Kỷ Thu chỉ biết cúi đầu đi theo sau, chẳng dám ngẩng lên.

Đi qua khu sàn nhảy, họ đến khu phòng riêng. Nơi này không còn tiếng nhạc ồn ào mà thay vào đó là tiếng rêи ɾỉ của nam nữ cực kỳ rõ ràng. Họ chẳng hề e dè, những bàn tay táo bạo luồn sâu vào bên trong quần áo của nhau.

Một người đàn ông đi tới, sau lưng là một nhóm các cô “gái”.

Lâm Nhung tươi cười ngọt ngào: “Anh Vương.”

Anh Vương liếc nhìn Kỷ Thu phía sau Lâm Nhung, gật đầu đầy hài lòng: “Là con bé này à?”

Gã nhìn Kỷ Thu từ trên xuống dưới với ánh mắt trần trụi không chút che giấu, rồi tỏ vẻ cực kỳ hài lòng gật đầu: “Mẹ nó, đúng là trong sáng thật, sao không giới thiệu sớm hơn.”

“Chuyện này cũng phải do người ta tình nguyện chứ anh, lỡ làm ông chủ không vui thì cũng chẳng hay ho gì.”

Anh Vương gật đầu, ra hiệu cho Kỷ Thu đi vào phòng 204 cùng mấy cô gái khác.

Bên trong đã náo nhiệt đến cực điểm. Người đàn ông béo tốt, đầu hói, đang ôm chặt hai cô gái trong tay, vui vẻ để mặc họ chuốc rượu. Một người phụ nữ khác cầm micro vừa hát vừa liếc mắt đưa tình, thỉnh thoảng cố ý vén váy lên rồi lại thả xuống đầy khiêu khích. Cả căn phòng chìm trong men say hỗn loạn.

Đến khi nhóm cô gái của anh Vương bước vào, người đàn ông ngồi giữa rít một hơi thuốc thật sâu, phả ra làn khói đục ngầu rồi nhe hàm răng ố vàng cười lớn: “ŧıểυ Vương, cậu biết cách làm việc thật!”

“Chuyện nên làm thôi, Tổng giám đốc Kim, là chuyện tôi nên làm mà.”

Bộ dạng khúm núm của anh Vương càng khiến cả phòng bật cười khoái chí. Kỷ Thu đứng lẫn vào nhóm người phía sau, giống như một món hàng đang chờ được chọn lựa.

Lâm Nhung đứng sau, khẽ bóp vào eo Kỷ Thu: “Ưỡn ngực, ngẩng đầu lên.”

Kỷ Thu hơi nhúc nhích, nhưng vẫn không làm được. Cô đã quyết định ra ngoài làm tiếp rượu, nhưng để chủ động quyến rũ người khác thì vẫn còn chút gượng gạo. Vẻ rụt rè, e ấp và trong sáng ấy lại càng khiến người ta khao khát, nhất là gương mặt non nớt, ngây thơ đến chết người kia.

Tổng giám đốc Kim thầm chửi một tiếng rồi chỉ tay về phía Kỷ Thu: “Cưng, tới đây!”

Kỷ Thu bị gọi tên thì giật thót, cô nhìn quanh một lượt rồi siết chặt góc áo, mỗi bước chân đều nặng nề vô cùng. Bộ dáng ngại ngùng rụt rè như thế, nếu là người phụ nữ khác, tổng giám đốc Kim đã khó chịu quát tháo từ lâu, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay ông ta lại thấy cô gái này rất vừa ý mình. Trông chẳng khác gì học sinh cấp ba, vừa nhìn đã biết là chưa từng bị ai “xơi”. Quản lý Vương đúng là rất biết gu của ông ta.

Tiếng ca hát rộn ràng cũng ngừng lại, chỉ còn tiếng nhạc nền dập dìu. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Kỷ Thu, bao gồm cả người đàn ông đang ngồi lặng yên ở quầy bar.

Ánh đèn trong phòng bao chói loá. Khoé môi anh nhếch lên một nụ cười giễu cợt, chú Kim đúng là biết chơi, ôm hai “gà già” còn chưa đủ, lại còn ráng vớ thêm một cô nàng còn “zin”.

Nhưng rồi, khi ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô gái mà chú Kim vừa chỉ định – không, phải gọi là cô bé mới đúng – nụ cười trên môi Giang Quân cứng đờ. Anh chậm rãi đặt ly rượu xuống, ánh mắt dán chặt vào cô gái đang rụt rè bước tới bên chú Kim, vừa e thẹn vừa mê hoặc.

“Mẹ nó.”

Giang Quân khẽ chửi một tiếng.

Anh sải bước đến bên Tổng giám đốc Kim, thì thầm một câu. Tổng giám đốc Kim hơi bất ngờ, sau đó phá lên cười: “Cháu trai ngoan, hiếm khi thấy cháu để mắt đến ai đấy! Vậy tặng cháu đó, cháu cũng nên khai trai đi!”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc