Kỷ Thu nhìn bộ đồ trên tay Lâm Nhung, hỏi: “Bộ này cũng được à?”
Bản thân Lâm Nhung ăn mặc rất gợi cảm. Chiếc áo cổ chữ V sâu màu xám nhạt để lộ nửa khuôn ngực trắng nõn, phối cùng quần short và tất lưới đen. Lớp trang điểm tinh tế, mái tóc dài buông xõa, cả người cô toát lên vẻ quyến rũ mơ màng. Kỷ Thu vẫn luôn nghĩ rằng mình cũng nên ăn mặc giống Lâm Nhung, gợi cảm một chút, khoe ra vòng một một chút.
Lâm Nhung lắc đầu: “No, no, no. Thân hình học sinh như em thì nên mặc kiểu trong sáng, ngây thơ. Mấy ông chủ rất mê kiểu này đấy, nhất là khi em vẫn còn là ‘zin’.”
Kỷ Thu đỏ mặt thay đồ. Bộ đồ hơi chật, tôn lên hoàn hảo đường nét vai và cổ. Vòng eo thon trắng mịn cứ ẩn hiện mỗi khi cô bước đi. Lâm Nhung bảo cô xoay một vòng, Kỷ Thu có chút xấu hổ, vừa xoay vừa kéo vạt váy. Vạt váy vừa được kéo xuống thì vòng eo lập tức lộ ra. Che eo lại thì đường cong hông lại hiện lên.
Cảnh tượng này khiến mặt Kỷ Thu đỏ bừng, cô lúng túng không biết giấu mình vào đâu. Rõ ràng là một bộ đồ thuần khiết, vậy mà cô lại có cảm giác như đang trần trụi, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.
Lâm Nhung vừa cười vừa giúp cô chỉnh lại váy áo: “Phải như vậy đấy. Nửa kín nửa hở thế này mới là quyến rũ nhất.”
Kỷ Thu gật đầu, ngoan ngoãn để mặc cho Lâm Nhung sắp xếp. Tóc cô được xõa ra, cài thêm một chiếc kẹp nhỏ bên tai, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng.
Trước khi ra cửa, Lâm Nhung hỏi lại lần cuối: “Em thật sự quyết định rồi chứ?”
Kỷ Thu gật đầu, trông vô cùng nghiêm túc.
Bộ dạng học sinh gương mẫu ấy khiến Lâm Nhung bật cười. Cô khẽ xoa đầu Kỷ Thu: “Đến nơi rồi thì cứ đi theo chị. Ông chủ bảo em làm gì thì em cứ làm đó, đừng rụt rè là được. Nếu may mắn, biết đâu hôm nay là xong việc luôn, cả học kỳ này em khỏi lo tiền sinh hoạt.”
“Dù sao thì cũng kiếm tiền nhanh hơn nhiều so với làm chui ngoài kia.”
Kỷ Thu gật đầu rồi bước lên xe của Lâm Nhung.
Trường học nằm ở ngoại ô phía nam, còn nơi hẹn thì ở trung tâm thương mại phía bắc. Buổi tối ít xe cộ, đi cũng nhanh. Nhưng Kỷ Thu lại cảm thấy quãng đường này dài đằng đẵng, giống như từng nhát dao cùn đang cứa vào da thịt, hành hạ trái tim cô từng chút một.
Lâm Nhung dường như cũng nhận ra sự lo lắng của cô. Nhân lúc dừng đèn đỏ, cô đưa điện thoại cho Kỷ Thu. Màn hình đang dừng ở cảnh một nữ sinh mặc đồng phục mỉm cười, một vẻ dịu dàng đặc trưng của nữ sinh Nhật Bản.
Kỷ Thu nhấn nút phát, thấy cô gái trong video đang cười nói gì đó với một giọng nam ngoài khung hình. Không có phụ đề, cô chẳng hiểu họ đang nói gì. Lâm Nhung liếc mắt sang, thấy Kỷ Thu vẫn ngơ ngác nhìn về phía trước liền lướt tay một cái, dừng lại đúng ở giữa video.
Mặt Kỷ Thu lập tức đỏ bừng.
Đồng phục của nữ sinh Nhật Bản trong video đã bị vén cao lên, áo ngực bị kéo xuống, cặp ngực đầy đặn bị người đàn ông trên người vân vê đến biến dạng. Hai má cô gái ửng hồng, miệng vẫn không quên kéo đầu anh ta vùi vào ngực mình. Âm thanh đầy dâm loạn vang lên: “Ưm… a… a…”
Lâm Nhung thấy vị trí vẫn chưa đúng liền vuốt màn hình chỉnh lại một lần nữa.
Hình ảnh thay đổi. Nữ sinh đã bị người đàn ông đè dưới thân. Máy quay cho thấy dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc của gã đàn ông đang cắm thẳng vào bên trong cô gái, liên tục ra vào. Hai mắt nữ sinh dần chìm trong mê man, hai tay nắm chặt lấy ga trải giường.
Những hình ảnh trên màn hình khiến Kỷ Thu lúng túng đến mức vội úp điện thoại xuống. Âm thanh vẫn chưa tắt, cô lại cuống quýt tìm cách giảm âm lượng.
Lâm Nhung cười khẽ: “Em học tập trước đi, đến lúc đó đỡ bỡ ngỡ. Giờ nhìn còn không dám, sao hầu hạ ông chủ được? Hãy nghĩ đến tiền sinh hoạt của em đi.”
…
Đêm, có thể là yên tĩnh, cũng có thể là náo nhiệt không dứt.