Vị Khách Đầu Tiên Của Tôi Lại Là Bạn Học

Chương 1: Vị Khách Đầu Tiên Của Tôi Lại Là Bạn Học

Trước Sau

break

“Reng... reng...”

Tiếng chuông tan học uể oải ngân dài. Ngay lập tức, lớp học đang im ắng bỗng vỡ oà trong sự ồn ào, náo nhiệt.

Ánh hoàng hôn đã nhuộm đỏ tím cả một góc trời, sắc màu ấy lan dần lên vòm trời xanh thẳm phía trên khuôn viên trường.

Kỷ Thu nhanh chóng thu dọn sách vở, đeo cặp lên lưng rồi hòa mình vào dòng người đang đổ về phía cổng trường.

“Kỷ Thu, lại đây một lát.” Vừa đi ngang qua cửa văn phòng, cô đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi lại.

Chủ nhiệm của cô là một giáo viên đã ngoài bốn mươi, chỉ còn hai năm nữa là về hưu. Thông thường, ở độ tuổi này, nhà trường sẽ không sắp xếp làm chủ nhiệm nữa. Nhưng bà thì khác, những khoá tốt nghiệp bà từng dẫn dắt luôn có tỉ lệ đỗ vào các trường đại học hàng đầu cao ngất ngưởng, thậm chí có khoá 100% học sinh đều đậu đại học. Vì vậy, nhà trường đã đặc cách để bà tiếp tục dạy thêm một khoá cuối cùng.

Kỷ Thu cúi đầu, lặng lẽ rút bài thi mô phỏng kỳ thi học sinh giỏi ra, trải ngay ngắn trước mặt giáo viên. Tờ giấy thi chi chít những dòng chữ đỏ đen xen kẽ, dù toàn là dấu tick đúng nhưng vẫn đầy ắp những phần ghi chú sửa bài.

Giáo viên chủ nhiệm chẳng thèm liếc qua bài thi, bà lật úp tờ giấy xuống rồi dịu dàng chỉnh lại vạt áo cho Kỷ Thu. Thấy dáng vẻ yếu ớt, cúi đầu lặng thinh của cô học trò, bà định nói gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng.

Cuối cùng, bà vẫn phải mở lời: “Kỷ Thu, bây giờ đã bước vào giai đoạn ôn tập cuối cấp rồi. Em là học sinh lớp 12, nhà lại không ở đây, cứ một mình thuê trọ bên ngoài không phải là cách lâu dài. Ở ký túc xá của trường vẫn là biện pháp tốt nhất.”

“...”

“Nếu có khó khăn gì, em cứ nói với cô, cô sẽ cố gắng hết sức để giúp em, được chứ?” Giáo viên chủ nhiệm nhìn Kỷ Thu, nhưng tuyệt nhiên không cảm nhận được chút cảm xúc nào từ cô.

Thấy cô học trò vẫn im lặng, bà lại nói tiếp: “Tuần này là cơ hội cuối cùng rồi đấy, em cứ suy nghĩ đi. Phải biết rằng kỳ thi đại học có thể thay đổi cả cuộc đời em, thậm chí là cả gia đình em nữa. Tự em suy nghĩ cho thật kỹ nhé.”

Từ đầu đến cuối, Kỷ Thu không hé nửa lời.

Thành tích của cô rất tốt, dù chỉ học lớp thường vẫn luôn nằm trong top 20 toàn khối. Nửa đầu năm lớp 11, khi trường tổ chức phân lớp, cô đã được đặc cách vào lớp chọn.

Hôm nay mới là ngày thứ hai của học kỳ hai lớp 11, vậy mà cô chủ nhiệm đã đến khuyên cô chuyển vào ký túc xá. Đây đã là lần thứ hai bà nhắc đến chuyện này.

Ý của cô chủ nhiệm rất rõ ràng: Kỷ Thu dù học bán trú mà vẫn đạt thành tích cao như vậy, nếu vào ở nội trú, thành tích chắc chắn sẽ còn đột phá hơn nữa. Biết đâu sau này có thể thi đậu cả Thanh Hoa hay Bắc Đại.

Kỷ Thu siết chặt rồi lại buông lỏng quai cặp, đầu ngón tay bị ghì đến trắng bệch. Vết chai trên ngón giữa như một tấm huy chương đã hằn sâu vào da thịt.

Những lý lẽ ấy, Kỷ Thu đều hiểu cả, nhưng cô không thể làm vậy. Cô bắt buộc phải đi học bán trú để có thời gian đi làm thêm.

Giáo viên chủ nhiệm thấy cô cứ im lặng thì chỉ đành thở dài, bà nói: “Trường chuẩn bị giải tán khối quốc tế, những học sinh đó sẽ được phân về các lớp thường. Lúc đó, cô sẽ sắp xếp một bạn từ khối quốc tế ngồi cùng bàn với em, được chứ? Tính em trầm lắng, cứ mặc kệ bọn chúng là được.”

Kỷ Thu gật đầu.

Khối quốc tế toàn là những cậu ấm cô chiêu nhà giàu, họ vốn chẳng thể chơi cùng cô. Đối với Kỷ Thu mà nói, chuyện này cũng chẳng có gì khác biệt.

Khi cô ra khỏi cổng trường, trời đã tối hẳn. Kỷ Thu rảo bước nhanh hơn, lúc về đến phòng trọ thì Lâm Nhung đã đợi sẵn ở đó. Cùng chờ cô còn có bộ quần áo mà Lâm Nhung đã chuẩn bị từ trước: một chiếc áo thun trắng sạch sẽ và chân váy ngắn kẻ caro màu hồng nhạt.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc