Vị Khách Đầu Tiên Của Tôi Lại Là Bạn Học

Chương 5: Vị Khách Đầu Tiên Của Tôi Lại Là Bạn Học

Trước Sau

break

“Đừng?” Giang Quân nhướng mày, cách lớp qυầи ɭóŧ chầm chậm mơn trớn, cảm nhận dòng nước ẩm ướt dần lan rộng. Khóe môi anh cong lên, giọng điệu đầy trêu chọc: “Không muốn mà đến đây làm ‘gái’ à? Không muốn… mà mới đó đã ướt thế này rồi?”

Đầu ngón tay anh trượt vào nơi thầm kín, ve vẩy ở vòng ngoài, như có như không lướt qua hạt đậu nhỏ, khiến Kỷ Thu run lên từng hồi.

Mắt Kỷ Thu long lanh ngấn nước, một nỗi sợ hãi mơ hồ xen lẫn cảm giác lạ lẫm và kí©ɧ ŧɧí©ɧ ùa đến.

“Không phải… ưm…”

Kỷ Thu còn chưa nói hết câu đã bị bờ môi của Giang Quân nuốt trọn, anh không chút nương tình cắn mυ"ŧ đôi môi cô.

Giang Quân đổi chiêu, ngón cái ấn lên hạt ngọc, ngón giữa dò dẫm tiến vào ŧıểυ huyệt, lần theo dòng nước trơn ướt mà càng lúc càng vào sâu.

Mới vào được nửa ngón tay, cảm giác khít khao lập tức siết lấy, tiếng rên của Kỷ Thu càng nặng nề, đầu óc quay cuồng.

“Chặt thật đấy, mẹ kiếp.”

Kỷ Thu cảm nhận Giang Quân rút tay ra liền khẽ mở mắt, thấy anh đang đứng thẳng người, cởi áo.

Cơ bắp săn chắc, đều đặn khiến cô chẳng thể rời mắt, bị Giang Quân bắt gặp ngay tại trận.

Anh cười tà mị, cúi người lột phăng chiếc qυầи ɭóŧ của Kỷ Thu, đẩy vạt váy lên tận eo.

ŧıểυ huyệt đầy đặn khiến Giang Quân không dứt mắt ra được, không một sợi lông, hồng hào mọng nước, hạt ngọc bị anh xoa đến đỏ ửng, hơi nhô ra.

Huyệt nhỏ cứ hé mở rồi khép lại như đang hô hấp, mỗi lần như thế lại rỉ ra một ít dịch ngọt.

Giang Quân nhìn đến mê mẩn thì bất ngờ bị một bàn tay nhỏ che mất tầm nhìn.

Ngước lên, Kỷ Thu đã đỏ bừng như bị luộc chín, rụt rè che lấy nơi riêng tư.

Giang Quân đột ngột cúi xuống mυ"ŧ một cái, mẹ nó, ngọt thật.

Anh cười cười, bế Kỷ Thu đặt dựa vào đầu giường, đảo mắt nhìn quanh phòng rồi rút thắt lưng ra.

Nụ cười ấy ẩn chứa ý đồ xấu xa, Kỷ Thu không biết anh lại định giở trò gì.

Nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.

Quả nhiên, Giang Quân dùng thắt lưng trói hai tay cô lại, giơ lên quá đầu rồi cố định vào thành giường.

Sau đó, anh lại tách hai chân Kỷ Thu ra, giọng điệu đầy khiêu khích: “Che nữa đi? Đồ da^ʍ đãиɠ.”

“Bốp” một tiếng, Giang Quân khẽ vỗ vào ŧıểυ huyệt của Kỷ Thu.

Kỷ Thu giật nảy mình, hành động đó trái lại càng khơi dậy hứng thú của anh.

Một cái, hai cái, cứ thế vỗ liên tục vào đóa hoa mềm.

“Ưm… đừng mà… dừng, dừng lại…”

Mới vài cái đã đỏ ửng, Giang Quân thỉnh thoảng dừng lại xoa nắn hạt ngọc: “Đừng cái gì?”

Kỷ Thu rêи ɾỉ lắc đầu, sao cô có thể nói ra những lời như vậy được chứ.

dươиɠ ѵậŧ dưới thân Giang Quân ngày càng căng cứng, có chút không chịu nổi nữa, một tay anh lôi nó ra tuốt nhẹ, tay kia tiếp tục đổi kiểu vỗ vào ŧıểυ huyệt.

Kỷ Thu cầu xin anh tha cho mình, Giang Quân bèn dụ dỗ: “Ngoan, bé cưng, nói anh nghe nào, đừng cái gì?”

“Đừng… hu hu… đừng đánh nữa…”

“Đừng đánh cái gì?”

“Hu hu…” Kỷ Thu cắn môi, thực sự rất khó chịu, cuối cùng đành chịu thua: “Đừng đánh chỗ đó của em nữa, xin anh.”

“Nói theo anh nào, anh ơi đừng đánh huyệt dâm của em nữa.” Một tay Giang Quân vuốt ve ©ôи th!t, giọng nói mang âm điệu khoái trá, tay kia chuyên tâm vỗ mạnh vào hạt ngọc nhỏ, vang lên từng tiếng “bốp bốp”.

Kỷ Thu rêи ɾỉ: “Anh ơi, anh ơi đừng đánh huyệt dâm của em nữa.”

Giang Quân lúc này mới hài lòng, xoa mạnh ŧıểυ huyệt Kỷ Thu một cái rồi trèo lên ngồi ngang mặt cô: “Há miệng.”

Cái xoa đó khiến dây thần kinh Kỷ Thu kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ, tâm trí vẫn đang phiêu bồng, cô ngây ngô nghe lời Giang Quân, khẽ hé miệng.

Một mùi tanh nồng bỗng xộc tới, mặt cô dính đầy chất nhầy.

Tay Giang Quân vẫn không ngừng, tiếp tục vuốt ve ©ôи th!t, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đục nhỏ giọt từng đợt, lần theo khóe môi chảy xuống miệng Kỷ Thu.

Cô rõ ràng vẫn chưa kịp phản ứng, ngây người nhìn Giang Quân.

Khuôn mặt trắng nõn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ như muốn hòa vào da thịt, miệng vẫn rêи ɾỉ thở hổn hển, bầu ngực phập phồng áp vào người anh, vừa ngây thơ vừa da^ʍ đãиɠ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc